9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 79 : Đổ máu (1)

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


A Thọ ngủ một giấc

thật ngon, khi tỉnh lại, phát hiện tỷ tỷ bình thường vẫn dỗ nó ngủ lại

không ở bên cạnh, gian phụ hình như có người đang khóc.



Là tiếng của tỷ tỷ!



A Thọ lập tức lăn lông lốc bò xuống giường, chân trần chạy ra bên ngoài,

lúc vòng qua cái bàn vào gian phụ, chỉ thấy tỷ tỷ ngồi ở trên đùi Tống

đại ca, đang chôn ở trong lòng hắn khóc.



"Tỷ tỷ, sao tỷ khóc?" A

Thọ bước nhanh chạy đến trước giường, lúc nói chuyện, nước mắt cũng hoen bờ mi. Thằng bé không rõ vì sao mình muốn khóc, dù sao thấy tỷ tỷ khóc, nó liền không nhịn được cũng muốn khóc.



Đường Hoan dừng động tác lại, vội lau mắt rời khỏi Tống Mạch, giơ tay nhấc A Thọ lên trên

giường, cúi đầu vỗ bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại của thằng bé: "Sao

không đeo giày đã đi ra rồi? Cẩn thận cảm lạnh."



"Tỷ tỷ tỷ khóc

cái gì vậy, đau bụng sao?" A Thọ ngoan ngoãn ngồi để cho Đường Hoan chăm sóc, lau lau mắt, vén tóc lộn xộn đang rũ xuống dưới bên tai Đường Hoan lên nhìn nàng.



Đường Hoan cười hôn một cái lên trán thằng bé:

"Không có, là Tống đại ca của đệ vừa mới kể truyện, tỷ tỷ nghe xong đau

lòng, cho nên mới khóc, A Thọ không được chê cười tỷ tỷ, biết không?"



A Thọ chớp chớp mắt, có chút hoài nghi nhìn về phía Tống Mạch: "Truyện gì vậy, đệ cũng muốn nghe."



Tống Mạch tưởng tượng nàng cười dỗ dành A Thọ như vậy, nhưng hắn một chút cũng không cười nổi.



Đường Hoan nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, bảo hắn ngồi sang bên cạnh, nàng bế A

Thọ lên trên đùi dỗ dành: "A Thọ muốn nghe truyện, chờ buổi tối trước

khi ngủ tỷ tỷ kể truyện mới cho đệ, truyện Tống đại ca kể chờ đệ trưởng

thành mới có thể nghe. Đúng rồi, muốn đi “xuy xuy” không?"



A Thọ suy nghĩ một chút, gật đầu.



Đường Hoan khẽ cười, làm bộ muốn bế thằng bé đi.



"Ta bế A Thọ đi đi." Tống Mạch đè bả vai nàng lại, trấn an mà liếc nhìn nàng một cái, ôm lấy A Thọ đi ra ngoài.



Một lát sau, chỉ có một mình hắn đi vào, vừa đi về phía nàng vừa giải

thích: "Ta để cho nha hoàn dẫn A Thọ đi chơi bàn đu dây rồi, chúng ta

lại trò chuyện tử tế. Lâm Nguyệt, nàng đừng lo lắng, ta sẽ không để cho

kẻ kia ức hiếp nàng." Hắn không có quyền vị không có binh mã, nhưng nếu

Lý Dụ thật sự muốn ép buộc nàng làm thiếp, hắn có nắm chắc giết Lý Dụ.

Lý Dụ chết rồi, nàng bình an ngay. Về phần hắn, nếu có thể trốn sau này

trở lại tìm nàng, không trốn thoát, một mồi lửa đốt sạch, người phủ tham tướng không tra ra được thân phận của hắn, cũng sẽ không nghi ngờ đến

trên người một nữ tử yếu đuối như nàng.



Hắn giang hai tay cánh

tay, Đường Hoan thuận theo dựa vào trong lòng hắn, miễn cưỡng vui cười:

"Chàng suy nghĩ quá nhiều rồi, ta không phải là vì sợ hãi Lý tướng quân

ép buộc ta mới khóc, ta chỉ là con gái nhà thương nhân, hắn ta là tướng

quân cao cao tại thượng, muốn loại nữ nhân nào mà không có? Nếu ta từ
tỷ ngươi nói ta đánh giặc vô cùng lợi hại? Nàng nói như thế nào?" Nàng

không muốn làm nữ nhân của hắn ta, sao lại khen hắn ta? Sẽ không phải

biết hắn ta đến đây, sợ, cố ý dạy trẻ con nói chuyện lấy lòng hắn ta

chứ?



Lý Dụ cười lạnh ở trong lòng, ai cũng đừng nghĩ ở trước mặt hắn ta đùa giỡn tâm cơ.



Đường Hoan cũng tò mò nhìn A Thọ, nàng chỉ nói Lý Dụ là đại tướng quân, chưa nói hắn ta có thể đánh giặc mà.



Lực chú ý của A Thọ đều đặt ở trên tay Lý Dụ, bởi vì cúi đầu nhìn, cái

miệng nhỏ nhắn của thằng bé liền có vẻ trề ra, rất đương nhiên nói: "Tỷ

tỷ từng kể cho ta truyện tướng quân, nói tướng quân cưỡi ngựa chạy đến

bên trong rất nhiều người, chặt đầu kẻ xấu nhất xuống, sau đó liền đánh

thắng trận rồi. Ngươi là tướng quân, đương nhiên rất lợi hại rồi!"



Lý Dụ kinh ngạc, tiếp theo cao giọng cười ha hả: "Phải, ta chính là tướng

quân lợi hại kia, A Thọ, ngươi gọi là A Thọ đúng không, có muốn đi theo

ta đánh giặc không?"



A Thọ vui mừng nhìn hắn ta, gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu: "Không đi, ta đi đánh giặc sẽ không nhìn thấy tỷ tỷ của ta rồi."



"Ngươi đúng là rất thích tỷ tỷ ngươi." Lý Dụ ghé mắt nhìn nữ nhân bên cạnh.



Đường Hoan hừ một tiếng, vươn tay nhận lấy A Thọ vào trong lòng mình: "Người

bên ngoài khinh thường ta, nếu là đệ đệ ruột cũng không coi trọng ta, ta cũng khỏi cần sống nữa."



Lời này cũng có thâm ý khác, Lý Dụ không tiếp.



Đường Hoan mời hắn ta vào phòng dùng trà: "Đại nhân, cơm chiều còn lại phải

chờ một chút, chẳng qua là ngài đến đột nhiên, quý phủ nhất thời không

có chuẩn bị, sợ là phải ấm ức ngài một lần rồi."



"Không sao, khi

hành quân bên ngoài, có đôi khi ngay cả rau dại cũng ăn, nàng chuẩn bị

tương đương với rau dại là được rồi?" Lý Dụ buông ly trà nhỏ xuống, khó

được mở câu vui đùa.



Đường Hoan cười liếc hắn ta: "Đại nhân nếu

là nói cho ta biết sớm hơn một chút, ta sẽ thực sự chuẩn bị vài mâm rau

dại cho ngài, dù sao ngài ăn vào được."



Thấy nàng tươi cười từ đầu đến cuối không giống như giả bộ, ánh mắt Lý Dụ khẽ thay đổi: “Nàng cũng thật là to gan."



"Nếu không đây?" Đường Hoan quay đầu nhìn hắn ta: "Ta nếu như không to gan,

nhìn thấy đại nhân anh dũng phi phàm như vậy, sợ là đã sớm xụi lơ nằm ở

dưới đất rồi?"



Tầm mắt của Lý Dụ chuyển qua bộ ngực của nàng: "Có đôi khi, ta càng thích nữ nhân nằm ở trước mặt ta hơn."



Đường Hoan giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, quạt tròn trong tay che khuất

bộ ngực: "Đáng tiếc, ta thích nam nhân đứng ở trước mặt."