9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 79 : Đổ máu (2)

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Lý Dụ từ chối cho ý

kiến, gọi A Thọ đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đến trước mặt, ôm đến

trên đùi nói chuyện cùng thằng bé. A Thọ nhớ kỹ lời của tỷ tỷ nói cái gì mà không thể nhắc tới Tống đại ca, cũng may Lý Dụ cũng không biết Tống

Mạch này, chỉ hỏi A Thọ chuyện tỷ đệ.



Cơm chiều rất nhanh đã

chuẩn bị xong, Lý Dụ chậm rãi dùng, chờ A Thọ ăn no rồi, hắn ta để cho

nha hoàn bế A Thọ đến gian bên cạnh. Hắn ta đã nghe A Thọ nói, buổi tối

thằng bé đều là ngủ cùng tỷ tỷ, đáng tiếc đêm nay tỷ tỷ thằng bé phải ở

cùng hắn ta, trẻ con tùy tiện ngủ một đêm ở phía trước đi.



Nha

hoàn run rẩy nhìn Đường Hoan, Đường Hoan gật gật đầu, cũng không ngăn

cản. Nàng còn lo lắng Lý Dụ để cho người ta đưa A Thọ ra phía sau, Tống

Mạch thấy không nhịn được chạy đến phá hỏng chuyện tốt của nàng đấy.



Lý Dụ buông đũa, sau khi súc miệng, nói với Đường Hoan: "Xem ra nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."



Đường Hoan không hiểu nhìn lại hắn ta: "Chuẩn bị cái gì?"



"Đêm nay làm nữ nhân của ta." Lý Dụ đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía nàng. Nếu không phải biểu hiện của nàng làm cho hắn ta rất vừa lòng,

hắn ta mới không có kiên nhẫn dây dưa cùng nàng lâu như vậy. Bây giờ

được rồi, hắn ta càng ngày càng thích nữ nhân này, chỉ cần buổi tối nàng hầu hạ tốt, hắn ta còn có thể cho nàng thêm một lần cơ hội, nạp nàng

vào phủ.



Đường Hoan đứng lên trước khi hắn ta tới gần, ở trong

ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm của nam nhân lui ra phía sau vài

bước, bước chân nhẹ nhàng dạo qua một vòng, mắt cười hỏi hắn ta: "Đại

nhân, ngươi xem ta mặc bộ quần áo này đẹp không?"



Lý Dụ dừng lại, ăn ngay nói thật: "Nàng rất đẹp." Là nữ nhân đẹp nhất hắn ta từng gặp.



"Phải không?" Đường Hoan cười khổ, nhìn hắn ta, nước mắt từ từ rơi xuống:

"Nếu đại nhân cũng cảm thấy ta mặc màu đỏ thẫm đẹp, vì sao phải nạp ta

làm thiếp? Hay là ở trong mắt đại nhân, ta chỉ xứng mặc màu phấn hồng?

Hay là đại nhân nông cạn như những quan gia lão gia kia, lấy dòng dõi

nhìn người, cảm thấy một con gái nhà thương nhân như ta chỉ xứng làm

thiếp cho người?"



Lý Dụ từng thấy rất nhiều nữ nhân khóc, nhưng

là vừa cười vừa khóc còn không phải bởi vì sợ hãi mà khóc, chỉ có một

người trước mắt này.



Không biết vì sao, tim đập chậm một nhịp.



Hắn ta tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có tìm tòi nghiên

cứu: "Thì ra nàng không phải là không muốn làm nữ nhân của ta, chỉ là

không muốn làm thiếp cho ta?"



"Vì sao ta phải làm thiếp cho ngươi? Ta có chỗ nào không xứng với ngươi sao?"



Đường Hoan dừng nước mắt lại, hất cằm lên, kiêu ngạo mà nhìn thẳng vào hắn

ta: "Bàn về tướng mạo, ngươi không tệ, ta tự nhận tướng mạo đẹp. Bàn về
"Lâm Nguyệt, nói cho ta biết, nàng muốn gả cho hắn ta sao?"



Nước

mắt Đường Hoan chảy ra càng dữ dội hơn: "Không muốn, ta chỉ muốn gả cho

chàng... Tống Mạch, đều tại chàng, ngày đó nếu chàng sớm đồng ý cưới ta, ta sẽ không giận dỗi ra khỏi nhà, sẽ không gặp phải hắn ta..."



"Phải, là trách ta, nhưng nàng yên tâm, nàng không cần gả cho hắn ta." Tống

Mạch nắm tay nàng đặt ở bên môi khẽ hôn, thấy nàng vừa rơi lệ vừa lăng

lăng nhìn hắn, hắn lại tới hôn mắt của nàng: "Lâm Nguyệt, nàng chăm sóc A Thọ thật tốt, ngày mai bất kể nghe được cái gì, đều phải làm bộ như

không biết, nhớ chưa?"



"Chàng muốn làm gì? Chàng muốn đi giết hắn ta?" Đường Hoan nắm lấy tay hắn, sau khi kinh hãi, ôm chặt lấy hắn:

"Tống Mạch, ta không cho phép chàng đi làm chuyện điên rồ, thủ hạ của

hắn ta đều là mãnh tướng trải qua chiến trường, chàng mà đi, sẽ không

toàn mạng! Ta không cho phép chàng đi!"



Tống Mạch bình tĩnh lau

nước mắt cho nàng: "Yên tâm, ta sẽ không gặp chuyện không may đâu, nàng

chờ, sau khi ta đắc thủ sẽ rời đi một khoảng thời gian, sau khi sóng gió trôi qua lại tới tìm nàng." Hắn nhất định sẽ trở về tìm nàng, hắn nhất

định phải sống cùng nàng toàn vẹn cả đời, ai cũng không có cách nào ngăn cản!



"Không được, ta không cho chàng đi!"



Đường Hoan ôm

người không buông tay, khóc bù lu bù loa: "Tống Mạch, ta là vì A Thọ mới gả cho hắn ta, gả cho hắn ta, ta có quyền tự mình chết, nhưng ta còn

trông cậy vào chàng giúp ta chăm sóc A Thọ trưởng thành, sao chàng có

thể đưa thân vào nguy hiểm? Nếu như chàng bởi vậy mà chết, ta sẽ hận

chết mình! Tống Mạch, chàng và A Thọ đều là mạng của ta, các người ai

gặp chuyện không may, ta cũng không sống nổi! Chàng đừng đi, ta van xin

chàng đó!"



Tống Mạch kéo tay nàng ra, nàng không chịu, một lần

nữa ôm lấy hắn. Tống Mạch bất đắc dĩ, cúi đầu hôn nàng, hôn nàng đến

không còn sức lực mềm nhũn ở trong lòng hắn, sau cùng hắn ôm nàng hứa

hẹn nói: "Lâm Nguyệt, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trở về, chưa cưới

được nàng, ta không nỡ chết. Nàng yên tâm chờ, chờ ta trở lại!" Chợt

buông tay ra sải bước đi ra ngoài.



"Tống Mạch!"



Đường Hoan nhìn hắn rời đi, chỉ vào lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, thê lương gọi

hắn: "Tống Mạch, chàng đi tiếp một bước này thử xem, ba ngày này, chàng

dám bước ra khỏi Giang phủ nửa bước, ta lập tức chết ở trước mặt chàng!"



Tống Mạch khiếp sợ quay đầu, chỉ thấy trong tay nàng nắm chặt cây trâm, đuôi trâm sắc bén đâm vào da cổ nhẵn mịn của nàng, có tia máu chậm rãi chảy

xuống.



Đâm vào mắt hắn, cũng đâm vào trái tim hắn.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến đến đến, ai đến bình luận cho một màn

cuối cùng kia của Hoan Hoan? Ha ha, cô nương khổ ép liều mạng vì ăn thịt đó!