9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 80 : Ước định (1)
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Tựa như tảng đá khổng lồ rơi vào hồ nước, sau khi tin tức Lý tướng quân muốn cưới Đại tiểu
thư Giang gia lan truyền ra, thành Bình Dương lập tức sôi trào.
Lý Dụ là ai, tuổi còn trẻ đã thành Tham tướng, giữ binh trấn thủ một phương.
Mà Đại tiểu thư Giang gia, một nữ thương hộ, trừ tướng mạo đẹp, chỗ nào nàng xứng đôi với tướng quân đại nhân?
Vô số thiếu nữ đợi gả tan nát trái tim, vừa ao ước vừa ghen tỵ.
Trái tim kia của Đường Hoan cũng tan nát đầy đất, thực không biết mùi vị gì.
Nàng cho là, Tống Mạch yêu nàng như vậy, bây giờ nàng phải gả cho người
khác, hắn nhất định không chịu nổi loại đả kích này, nhất định sẽ muốn
nàng trước một bước.
Nhưng Tống Mạch không có.
Hắn đối với nàng một tấc cũng không rời. Ban ngày cùng nàng chơi cùng A Thọ, buổi
tối, hắn một lần lại một lần hôn nàng sờ nàng ép buộc nàng, vô luận nàng cầu xin như thế nào, hắn cũng không dừng tay, mà khi nàng đưa ra suy
nghĩ cho hắn lần đầu tiên của nàng, hắn chỉ là chặn miệng của nàng lại,
bắt đầu một vòng chinh phạt mới.
Ba ngày đảo mắt đã trôi qua, ngày mai nàng sẽ xuất giá rồi.
Lý Dụ phái người đưa tới giá y hắn ta đặt làm ở tiệm thêu hạng nhất trong
thành Bình Dương, mũ phượng khăn quàng vai tinh mỹ vô song. Đường Hoan
chuẩn bị buổi tối mặc bộ này vào cho Tống Mạch xem, kích thích hắn một
lần cuối cùng, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, Tống Mạch đã không
thấy đâu rồi!
Đường Hoan không dám làm ầm lên. Lỡ như Tống Mạch
đi ám sát Lý Dụ, nàng làm lộ ra ngoài, ngày mai sau khi chuyện xảy ra,
Tống Mạch ắt gặp hoài nghi, hắn bị hoài nghi, Giang gia cũng đừng tưởng
tốt. Nhưng là, cho dù Tống Mạch chạy trốn thành công, phủ Tham tướng
không ai nghi ngờ lên nàng, nàng cũng không tốt được.
Đường Hoan ngã ngồi ở trên giường, thất hồn lạc phách.
Nàng sắp chết rồi.
Thật là buồn cười, lúc trước vậy mà nàng cho là mình nhìn thấu sinh tử. Nay
thật sự sắp chết, nàng mới phát hiện, đây chẳng qua là lừa mình dối
người. Bởi vì còn chưa có đi đến đường cùng, bởi vì tạm thời gặp phải
vấn đề khó khăn, nàng an ủi mình nói chết cũng không coi là cái gì,
nhưng ở sâu trong nội tâm, nàng nhất định là mong đợi có cơ hội xoay
chuyển mong đợi có thể sống.
Hiện tại, Tống Mạch đi rồi. Lý Dụ
khiêu chiến tự tôn nam nhân của hắn, muốn kết hôn cùng người hắn muốn đi cùng cả đời, hắn đi giết hắn ta. Giết Lý Dụ xong, không trốn thoát, hắn thì chết thanh thản rồi, dù sao nữ nhân của hắn không có bị người khác
chiếm, hắn hài lòng mà hết. Chạy thoát, hắn nghĩ sau này trở về tìm
nàng, nhưng không biết, vượt quá một tháng, nàng cùng hắn đều phải biến
mất trong giấc mộng này, cùng đến hoàng tuyền.
Nàng nên trách ai?
Trách Tống Mạch không làm việc dựa theo kế hoạch của nàng?
Hắn là một người sống sờ sờ, một nam nhân bá đạo, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời!
Hai nam nhân, chỉ có một người còn mới có thể đi lại...
Quả nhiên hắn giết Lý Dụ.
Đúng vậy, ngày đó nàng sớm đã nhìn ra, Tống Mạch nhớ lại chính là một ít
chiêu thức võ công, nhưng chỉ bằng những chiêu thức kia, đã có thể đánh
bại cái gọi là “người luyện võ” trong người bình thường rồi, đối phó một mình Lý Dụ đương nhiên dễ dàng. Còn nàng, nàng hoàn toàn nhớ rõ võ công mình đã học, đáng tiếc trừ khinh công, chiêu thức tấn công của nàng
hoàn toàn kém võ công thần kỳ của Tống Mạch, bây giờ nàng lại là một nữ
nhân yếu ớt chưa từng huấn luyện, sử dụng những chiêu thức này cũng chỉ
là khoa chân múa tay, chỉ có thể thắng vì đánh bất ngờ, không thể chính
diện đối địch.
"Trong mộng con và hắn đều là người bình thường, đều không có võ công..."
Từ sau khi Tống Mạch nhớ lại, bảo đảm sư phụ cho nàng trước khi đi vào
giấc mộng càng ngày càng không đáng tin cậy rồi. Sư phụ nói hắn sẽ không nhớ được, hắn nhớ ra rồi. Sư phụ nói hắn là người thường, hắn dần dần
nhớ lại võ công. Sư phụ còn nói sau khi tỉnh mộng hắn sẽ mê man một
ngày... Ớn lạnh thấu xương bốc lên từ tận đáy lòng. Sư phụ ơi sư phụ,
ngài ở trên trời có linh, cái khác không cần phải xen vào, nhất định
phải bảo đảm hắn ngủ mê man nhé, nếu không cho dù nàng vắt hết óc liều
mạng xông qua ba giấc mộng cuối cùng này, tỉnh lại chống lại Tống Mạch
tỉnh táo, vẫn phải chết không thể nghi ngờ!
Trong lúc miên man
suy nghĩ, hắn đi tới trước mặt, trái tim thấp thỏm của Đường Hoan từ từ
yên tĩnh trở lại. Lo xa sau này lại buồn phiền, việc cấp bách là giải
quyết lo gần.
Tống Mạch cúi đầu nhìn nữ nhân của hắn.
Nàng vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên giường, hỉ phục đỏ thẫm rũ xuống mặt
đất, che lấp đôi chân nhỏ kia. Tay nhỏ bé của nàng cũng giấu ở trong tay áo, có chút run rẩy, là đang sợ hãi sao? Hắn muốn nhìn mặt của nàng,
lại bị một tấm khăn trùm đầu ngăn cản. Hắn muốn xốc khăn trùm đầu kia
lên, lại có chút không dám nhìn nàng.
Hắn không có nghe lời của nàng, nàng có thể tức giận hay không?
Tức giận thì tức giận đi, hắn cũng không thể nhìn nàng cùng người khác động phòng.
Nàng nói muốn cho hắn lần đầu tiên. Cho hắn, về sau thì sao? Không ai lại
đột nhiên biến mất, Tống Mạch tin tưởng, mấy đời kia hắn và nàng là đầu
bạc đến già, chỉ là trí nhớ của hắn bị cắt đứt, chỉ nhớ rõ chuyện trước
khi hoan hảo lần đầu tiên. Hắn cũng biết, theo như lời nàng muốn nàng,
hắn sẽ bị mê man giống như trước, khi tỉnh lại lần nữa đã là bắt đầu
mới, chuyện sau đêm nay, cái gì hắn cũng sẽ không nhớ rõ, không nhớ rõ,
cũng không cần nếm thử nỗi tuyệt vọng căm phẫn khi mất đi nàng.
Nhưng hắn không nhớ rõ, không có nghĩa là chuyện chưa từng xảy ra.
Hắn không thể dùng cách này trốn tránh sự thật nàng gả cho người khác.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ hắn từng tận mắt nhìn nàng gả cho người khác, mà hắn như người nhu nhược nghe theo sắp xếp của nàng, thay nàng chăm
sóc A Thọ lớn lên. Ban đêm hắn cô đơn khó ngủ, mà nàng ở dưới thân người khác bị ép buộc hầu hạ.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ, cho dù hắn không nhớ rõ.
Hắn phải giết Lý Dụ.