9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 80 : Ước định (2)

Ngày đăng: 12:34 30/04/20


Trước thành thân

không thể giết. Giang phủ có hộ viện lợi hại mới tới, hộ viện cùng đại

tiểu thư có chút thân cận, những thứ này đều dễ dàng truyền ra ngoài,

người phủ Tham tướng phủ sau khi nghe được, chắc chắn hoài nghi hắn và

nàng có tư tình, bởi vậy mưu sát Lý Dụ. Hắn chờ tới bây giờ mới động

thủ, là vì hắn đã hỏi thăm được kẻ thù lớn nhất của Lý Dụ, hắn sẽ giao

cho nàng những đặc trưng cơ thể của đối phương, nàng có thể một mình đảm đương một phía nhiều năm như vậy, thì nhất định có thể diễn tốt tuồng

vui này, làm cho mũi nhọn của thủ hạ Lý Dụ chĩa về phía kẻ thù kia. Mà

hắn sẽ lặng lẽ lẻn về Giang gia, vặn trật chân, không cho ngưởi nghi ngờ đến trên đầu hắn. Chờ sóng gió qua đi, cho dù nàng là tướng quân phu

nhân, hắn cũng có thể lấy cách làm quản gia hộ viện gì đó trở lại bên

cạnh nàng, canh giữ nàng cả đời.



Như vậy, nàng và A Thọ cũng không xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể thoát khỏi kẻ nắm vận mệnh của hắn trong tay kia.



Tống Mạch nâng tay, vén khăn trùm đầu kia lên.



Nàng nhắm mắt lại, mi dài run rẩy.



Trái tim của Tống Mạch, không chịu khống chế nhảy lên nhanh hơn.



Tất cả mái tóc dài của nàng đều búi lên, đầu đội mũ phượng châu ngọc, ánh

sáng rực rỡ lấp lánh. Nàng kẻ lông mày, lông mày dài nhỏ như lá trúc,

thanh lệ. Nàng chấm môi, môi hồng nhuận giống như anh đào, mê người.

Trên mặt nàng không bôi son phấn, bởi vì da thịt của nàng vốn là trắng

noãn mịn màng, trơn bóng như ngọc.



Đêm nay nàng, là nữ nhân đẹp nhất trên đời.



Bởi vì nàng là tân nương.



Hắn lại không phải là tân lang.



Dưới đáy lòng Tống Mạch đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không cam lòng.



Để cho cả đời nàng mang theo danh tiếng tướng quân phu nhân, mà hắn chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh nàng, cho dù mỗi đêm ôm nàng ngủ, cũng không

thể để cho nàng sinh con dưỡng cái cho hắn, đây là điều hắn muốn sao?

Cho dù sống cả đời, đây là điều hắn thực sự muốn sao?



Không phải.



Hắn muốn là quang minh chính đại cưới nàng, lấy danh nghĩa tướng công muốn

nàng, đường đường chính chính nắm tay nhau dài lâu, con cháu cả sảnh

đường.



Hắn không cần uất uất ức ức mà sống cùng nàng cả đời.



Đời này, là hắn không có chuẩn bị tốt, mất tiên cơ, vậy thì, tới đây thôi.



Hắn đã trải đường sẵn cho tương lai rồi, cho dù hắn không nhớ rõ, hắn nhất

định cũng sẽ che chở nàng bình an trôi qua toàn vẹn cả đời, mang theo

tiếc nuối.



Mà hắn không muốn lãng phí thời gian đi thể nghiệm

tiếc nuối kia, hắn muốn bắt đầu một lần nữa, hắn tình nguyện đợi nàng

thêm hơn mười năm nữa, cũng muốn quang minh chính đại cưới nàng.


tiếc. Luyến tiếc tư vị cùng nàng kết nối chặt chẽ như vậy, luyến tiếc bộ dáng thuận theo của nàng, luyến tiếc giọng nói mềm mại của nàng.



"Nhưng ta thật sự không chịu nổi rồi, Tống Mạch, Tống Mạch tốt, mau cho ta

đi." Đường Hoan gắng gượng nâng tay lên, nắm lấy khuôn mặt đang nóng lên của hắn, nũng nịu cầu xin.



"Thật sự không chịu nổi rồi?" Tống

Mạch hôn đôi môi đỏ mọng gần trước mắt một cái, dịu dàng lại không thôi

mà ngưng mắt nhìn nàng, phía dưới chậm rãi động.



Đường Hoan rên

rỉ hai tiếng, thoải mái mà không muốn nói chuyện nữa, chỉ dùng một đôi

con ngươi ngập nước nhìn hắn, mảnh mai đáng thương, làm cho người ta

thương yêu đến tận đáy lòng. Trái tim Tống Mạch mềm như nước, lưu luyến

hôn ánh mắt nàng. Nàng nhắm lại, thuận theo không tưởng nổi, thấy vậy

trong lòng hắn chua loét. Sợ luống cuống ở trước mặt nàng, không dám

tiếp tục suy nghĩ tiếp, chỉ một lần một lần mà xâm nhập vào nàng, hận

không thể nuốt nàng vào trong bụng.



"Lâm Nguyệt, kiếp sau ta còn

muốn cùng nàng ở chung một chỗ, nàng yên tâm, khi đó ta sẽ cưới nàng, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, cũng không ai có thể khiến cho chúng ta xa

cách nữa. Lâm Nguyệt, nàng đồng ý với ta, sớm đi tìm ta một chút, được

không? Lâm Nguyệt..." Ta không sợ chờ nàng, ta chỉ mong nàng sớm đi tới

tìm ta, để cho ta chờ bớt đi vài năm, để cho ta yêu nàng thêm vài năm.



Mồ hôi của hắn nhỏ giọt lên mặt nàng, Đường Hoan chậm rãi mở to mắt, dùng

ánh mắt miêu tả khuôn mặt thâm tình tuấn mỹ của nam nhân: "Được, vậy,

Tống Mạch, cho dù kiếp sau xảy ra chuyện gì, chàng cũng sẽ giống như bây giờ, đối tốt với ta, phải không?"



Trong đầu có bóng sáng rục

rịch, Tống Mạch hơi đau đầu, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Phải, nàng là Ánh Trăng của ta, sao ta nỡ đối xử không tốt với nàng?" Ta hái nàng vào lòng còn không kịp, sẽ chỉ đối với nàng càng tốt hơn.



Đường Hoan nở nụ cười: "Được, ta tin chàng." Nhắm mắt hưởng thụ sung sướng trong lần chạy nước rút cuối cùng của nam nhân.



Khi ánh sáng trắng đánh tới, khi nam nhân hô lên cái tên "Cẩm Chi", Đường

Hoan sớm có đoán trước giữ lấy mặt hắn hôn lên thật sâu, không cho hắn

cơ hội nhiều lời, cho đến, ý thức ngủ say.



Tống Mạch, ta lại lừa ngươi rồi, thật ra ta không tin, ta không tin ngươi còn có thể đối tốt với ta.



Sư phụ đã từng nói, lời hứa hẹn của nam nhân đều là chó má, đặc biệt lời hứa hẹn ở trên giường, ai tin người đó là đồ ngốc.



Cho nên, ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, ngươi đừng coi là thật, cho dù

ngươi không làm được, ta cũng sẽ không trách ngươi không giữ lời hứa.



Bởi vì ta chưa từng để ý.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, giấc mộng này kết thúc nha, ngày mai bắt đầu câu chuyện Đại tướng quân cùng Tiểu mẹ kế, hi vọng mọi

người thích ~



Đoán chừng Tống Mạch ra sân sẽ làm mọi người kinh sợ một trận nho nhỏ đấy, O(∩_∩)O ha ha ~



Trạch Mỗ: đấy, lần XXOO này khác gì đôi nam nữ dắt tay nhau tự sát chứ @[email protected]



Khụ giấc mộng sau Tống âm trầm và Đường ma nữ sẽ lên sàn ^-^