9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 81 : Thật hung dữ (1)

Ngày đăng: 12:34 30/04/20


Tống Duyên Bình ở kinh thành tạo thành hai lần oanh động.



Một lần là ông ta thiếu niên phong hầu, đường làm quan rộng mở vó ngựa mạnh mẽ. Một lần là ông ta trung niên cưới tiếp, uyên ương chết thảm ôm hận

chết.



Hơn hai mươi năm trước, Tống Duyên Bình còn trẻ anh dũng,

hai mươi tuổi đã thụ phong Trấn Bắc tướng quân, dẫn binh xuất chiến Hung Nô, thu phục Thanh thành cứ điểm quan trọng của Bắc tuyến. Quân địch

liên tiếp bại lui, Tống Duyên Bình dẫn binh truy kích ngàn dặm, tổng

cộng chém chín vạn tám ngàn quân địch, khiến cho Hung Nô lui tới Mạc

Bắc, nhuệ khí đại giảm, Bắc cảnh cũng trong mấy chục năm không lo.



Tin chiến thắng truyền tới Kinh thành, long nhan cực kỳ vui mừng, phong Tống Duyên Bình làm Định Bắc hầu, thế tập võng thế[1].



[1] thế tập võng thế: cha truyền con nối không thay thế



Tống Duyên Bình chiến thắng trở về, đi cùng còn có một vị nữ tử khuynh

thành, tên là Mục Doanh, chính là con gái của nguyên tướng thủ Thanh

thành, trốn khỏi thành gặp nạn, được Tống Duyên Bình cứu. Tướng quân tư

thế oai hùng bừng bừng, mỹ nhân mảnh mai đáng thương, hai người vừa gặp

đã thương, sau khi về Kinh Tống Duyên Bình long trọng cưới Mục Doanh làm vợ.



Vợ chồng mới cưới tất nhiên là nùng tình mật ý, như keo như sơn.



Đáng tiếc Mục Doanh chậm chạp không thể mang thai. Mong mỏi một năm ba năm

năm năm, Tống Duyên Bình từ ban đầu dịu dàng an ủi dần dần biến thành

mặt ủ mày chau.



Trượng phu không có ý nạp thiếp, Mục Doanh lại

càng ngày càng bất an. Bà ta tin tưởng tấm lòng của trượng phu đối với

mình, nhưng cũng biết ông rất coi trọng con nối dõi.



Có lần Mục

Doanh đi chùa dâng hương cầu tử, trên đường trở về gặp được một đôi cha

và con gái chạy nạn, lão hán mắt thấy sẽ phải tắt thở rồi, nông nữ khóc

thê thảm bất lực. Nhìn bọn họ, Mục Doanh nghĩ tới phụ thân chết trận của bà ta, nhất thời mềm lòng, phân phó hạ nhân mang hai cha con về Hầu phủ bố trí ổn thoả, tìm thầy hỏi thuốc. Lão hán phúc mỏng, không đợi lang

trung vào cửa đã đi rồi, Mục Doanh tỏ ý bảo hạ nhân an táng bình thường.



Nông nữ nhìn tận mắt phụ thân nhập thổ vi an, khóc lớn một hồi, sau đó chỉnh trang chỉnh tề dập đầu tạ ơn Mục Doanh. Mục Doanh lúc này mới phát hiện nông nữ vậy mà có chút tư sắc. Kém bà ta khi còn trẻ, cũng không bằng

bà ta bây giờ, nhưng nông nữ có tuổi trẻ mà bà ta cũng không nhặt lại

được nữa. Nắm chặt khăn tay, Mục Doanh cắn răng đặt quyết tâm.



Bà chậm chạp không mang thai, vì hương khói của Tống gia, trượng phu sớm

muộn gì cũng sẽ thu người. Như vậy, so với tự ông ta tìm, không bằng bà

đưa cho ông ta một người, vừa có thể lấy lòng ông ta, còn có thể khiến

cho ông ta sinh lòng áy náy.



Cho nên, chờ sau khi Tống Duyên Bình đánh giặc trở về, Mục Doanh chủ động đề nghị bảo Tống Duyên Bình nạp nông nữ làm thiếp.



Tống Duyên Bình thương yêu ái thê liên tục từ chối, sau thấy thê tử kiên

trì, bèn thu dùng nông nữ, chỉ là không có cho nàng ấy thân phận thiếp

thất, chỉ làm thông phòng sai bảo. Hơn nữa Tống Duyên Bình thu người là

vì con nối dõi, bình thường số lần đến trong phòng của nông nữ cũng

không nhiều, đa phần thời gian vẫn là ở cùng Mục Doanh.
Cưới vợ lần nữa, Tống Duyên Bình sớm

không còn kích động ngây ngô của năm đó nữa, đời này ông ta thật lòng

yêu duy nhất chỉ có Mục Doanh, nếu không phải không cam lòng giao Hầu

phủ cho Tống Mạch, ông ta sẽ không cưới nữa.



Đón dâu bái thiên địa, tiễn bước một đám tân khách, ông ta hơi say mà trở về tân phòng.



Vào cửa, đã thấy Thất cô nương của Vĩnh Xương bá phủ, Lục Thư Ninh, một

tiểu cô nương vừa mới cập kê, nhút nhát dẫn nha hoàn tới đây đón, căn

bản không dám ngẩng đầu nhìn ông ta, chỉ lộ ra gò má đỏ rực cùng một

đoạn cổ thon dài trắng nõn, xinh đẹp động lòng người.



Cổ họng Tống Duyên Bình khẽ kéo căng.



Sau khi Mục Doanh chết, ông ta không phải chưa từng chạm vào nữ nhân, nhưng ở mặt dung mạo có thể vượt qua Mục Doanh, chỉ có một người trước mắt

này.



"Các ngươi đi xuống đi." Tống Duyên Bình nắm tay tiểu thê tử, nói với hai nha hoàn phía sau nàng.



Đám nha hoàn đi rồi, Thư Ninh nghe được tiếng tim đập “thình thịch” của

mình, đầu cúi xuống đất càng thấp. Tính cả hôm nay, nàng đã gặp hầu gia

hai lần rồi, lần đầu tiên là ông ta đỡ nàng từ trên xe ngựa xuống dưới,

lần thứ hai là hôm nay ông ta hất khăn trùm đầu ra. Người ngoài đều nói

hầu gia đã qua bốn mươi tuổi, nàng lại cảm thấy hầu gia không có già như vậy, thoạt nhìn nhiều nhất chỉ hơn ba mươi, anh tuấn khôi ngô, ở trong

mắt của nàng, mỗi lần nhớ tới đều khiến cho nàng “mặt đỏ tim đập”.



Gả cho hầu gia làm kế thất, trong lòng nàng ngọt ngào lại hạnh phúc.



Nàng muốn chăm sóc ông sinh hoạt hàng ngày, muốn sinh đứa nhỏ cho ông, muốn cùng ông đến già.



Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, ước mơ tốt đẹp của nàng vào đêm động phòng đã hủy diệt rồi.



Khi nam nhân hung thần ác sát kia rút kiếm đi vào, khi một kiếm của hắn đâm vào ngực hầu gia, Thư Ninh hét lên một tiếng ngã ngồi dưới đất.



Tống Mạch giết Tống Duyên Bình.



Bắt đầu một khắc sống lại lần nữa kia, là hắn biết cả đời này hắn chỉ muốn

tìm được nữ nhân kia hỏi cho rõ ràng, hỏi rõ rốt cuộc nàng là loại người nào, hỏi rõ rốt cuộc cùng hắn dây dưa mấy đời, hỏi rõ vì sao nàng muốn

dây dưa với hắn, hỏi rõ mấy đời kia nàng có từng thật lòng với hắn hay

không. Trừ nàng ra, trên đời này không còn người nào là hắn quan tâm.



Cha mẹ cho hắn thân thể, hắn có thể cho bọn họ tôn kính bề ngoài. Chẳng qua là, tận mắt thấy Tống Duyên Bình giết mẫu thân của kiếp này, Tống Mạch

không có hận, hắn chỉ cảm thấy thoải mái. Không có mẫu thân cũng là

không có phụ thân, hắn không cần trái với tâm ý đi lấy lệ người nào nữa. Mà khi Tống Duyên Bình quyết định cưới nàng làm vợ, thì ông ta nhất

định chỉ còn đường chết.



Nữ nhân này, cho dù những thứ tốt đẹp kia của nàng là giả, cho dù hắn không hề yêu nàng nữa, nàng cũng chỉ có thể là của hắn.



Nếu nàng vẫn đều đang lừa hắn, nàng đáng chết. Nếu nàng...



Rút kiếm ra, Tống Mạch chậm rãi đi về phía nữ nhân ngồi dưới đất đang hét “A A” chói tai kia.