9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 82 : Thẩm vấn
Ngày đăng: 12:34 30/04/20
Bên trong màn trướng
trắng thuần, nữ tử đang mặc áo trong bằng lụa trắng ngã ở trên giường,
tóc đen tán loạn, hai má ửng hồng, hai tay nhỏ bé dường như dùng hết tất cả sức lực cầm bàn tay to trắng nõn lại có lực của nam nhân, trong mắt
đầy cầu xin. Mà nam nhân giạng chân ngồi ở trên lưng nàng, một tay ấn
đầu vai nữ nhân, một tay giằng co cùng nữ tử, tròng mắt đen trong trẻo
lạnh lùng như đêm đông như sao lạnh đối diện với nàng, đáy mắt cuồn cuộn tình cảm mà người bên khác khó có thể hiểu.
Tống Mạch biết, đó là lửa giận.
Đến tình trạng này, vậy mà nàng còn dám trêu đùa hắn!
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng nữa, nếu ngươi không sợ chết, cứ việc
thử xem xem." Hắn buông tay nàng ra, một lần nữa đứng thẳng ở trước
giường, âm u nhìn chằm chằm vào nàng.
Đường Hoan giật mình một
cái, bò dậy thật nhanh dựa lưng vào ván giường ngồi xếp bằng, kéo chăn
qua che ở trên người mình, chỉ lộ ra cái đầu muôn phần ấm ức nhìn về
phía Tống Mạch: "Rốt cuộc ngươi muốn hỏi ta cái gì chứ? Ngươi cũng hỏi
xong rồi, dù sao cũng bị ngươi nhìn ra rồi, ta cũng không có gì hay để
mà giấu diếm. Chẳng qua chúng ta nói chuyện tử tế trước đã, ta thành
thành thật thật trả lời ngươi, không cho ngươi động thủ lần nữa đấy, cổ
ta bây giờ vẫn còn đau đây nè."
Như là đứa nhỏ cùng người cò kè mặc cả.
Tống Mạch nhíu mày.
Nàng nhìn vào mắt hắn, không giống như là nhìn người xa lạ, nhưng là tuyệt
đối không phải là nhìn người quen. Không có sợ hãi thật sâu, không có
mảy may áy náy, càng không có tình ý nam nữ gì, thật giống như, nàng
cũng không nhớ rõ dây dưa của hai người ở mấy đời trước.
Làm sao có thể không nhớ rõ?
Cẩm Chi sau là Thủy Tiên, Thủy Tiên sau khi bị thương thái độ đối với hắn
có biến hóa rõ ràng, còn có chữ viết của nha hoàn Tiểu Ngũ, trong khoảng thời gian ngắn nàng đã nhiệt tình đáp lại, đều đủ để chứng minh nàng
nhớ rõ. Nếu không, nếu không phải ngay từ đầu đã nhằm vào hắn, vì sao
lần nào nàng đến cũng đều quyến rũ hắn trêu chọc hắn? Buồn cười lúc ấy
hắn không biết, còn đưa những thứ này trở thành duyên phận trời định của hai người.
Lại đang giả vờ sao?
Tống Mạch cười lạnh, hơn
ai hết hắn biết rõ ràng nàng am hiểu ngụy trang cỡ nào, trước kia là hắn không có phòng bị, hiện tại, hắn cũng muốn xem nàng còn có thể chơi
những trò gian trá gì.
như Lục Thư Ninh thích hầu gia, lần đầu tiên khi nàng ấy nhìn thấy hầu
gia tim đập cực kỳ nhanh, mặt cũng cực kỳ đỏ, chờ khi ta gặp được nam
nhân kia, đại khái cũng sẽ có loại cảm giác này, sau đó ta sẽ biết mình
thích là người nào, lại nghĩ cách làm cho người đó cũng yêu ta."
Nữ nhân thích một người nam nhân, khi mới gặp sẽ mặt đỏ tim đập sao?
Vậy bây giờ nàng nhìn thấy hắn rồi, nhưng không có...
Tống Mạch mím môi."Còn sau khi nhận được nguyên dương của hắn, ngươi trở lại Âm phủ, hắn phải làm sao bây giờ?"
Đường Hoan có chút há mồm, "Ta còn thực sự chưa từng nghĩ tới điều này...
Đúng vậy, hắn thích ta như vậy, ta đi rồi hắn sẽ đau lòng, ta cũng nhất
định luyến tiếc hắn..."
"Ngươi thật sự không nhớ ta? Không nhớ rõ chuyện mấy đời trước?" Không tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng, không nhận ra nàng nói thật hay là giả, Tống Mạch quyết định sau này lại quan sát nàng nữa, hỏi một vấn đề cuối cùng của đêm nay.
"Ta cần phải nhớ được ngươi à?" Trên mặt Đường Hoan hiện lên nghi hoặc, nhíu mày nhìn hắn, "Mấy đời trước? Có ý gì?"
"Không có việc gì, ngươi ngủ đi, chuyện sau này ngày mai nói sau." Tống Mạch
thu tầm mắt về, xoay người chuẩn bị rời đi. Hắn cần một mình yên lặng
một chút, tỉ mỉ nhớ lại mỗi một câu nàng nói vừa rồi, nếu là giả, tóm
lại sẽ có dấu vết để lại.
"Tướng quân!"
Đường Hoan thoắt cái nhảy xuống giường, trước khi Tống Mạch bước ra khỏi cửa nội thất đuổi theo, kéo lấy tay áo hắn.
"Buông tay." Tống Mạch nhíu mày nhìn nàng.
Đường Hoan ngoan ngoãn buông tay, nhăn nhó nói: "Tướng quân, cái đó, hôm nay
Lục Thư Ninh cũng không có dùng cơm, nàng ấy bị bệnh ăn không vào, nhưng là ta, ta đói quá, ngươi có thể sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho ta
hay không ? Tốt nhất chuẩn bị nhiều món, mặc dù ta đã quên hương vị đồ
ăn của nhân gian, nhưng mà nhất định ăn ngon lắm đó." Nuốt nuốt nước
miếng, liếm liếm môi.
"Chờ đó." Tống Mạch bỏ lại hai chữ, đi ra ngoài.
"À, còn có một việc!" Đường Hoan lại đuổi tới cửa phòng ngoài, "Tướng quân, cái đó, ân oán giữa ngươi và Lục Thư Ninh ta không quan tâm, nhưng bây
giờ ngươi đã biết rồi, ta không phải Lục Thư Ninh, vậy ngươi có thể
không cần nhốt ta nữa hay không? Ta muốn rời khỏi nơi này đi tìm nam
nhân kia, ngươi có thể thả ta đi không? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ
không nói ra ngoài chuyện ngươi giết cha giam mẹ."
Tống Mạch quay đầu lại, trong bóng đêm ánh mắt tựa như đao, dường như nàng nói thêm câu nữa, hắn sẽ giết nàng ngay.