9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 83 : Chứng từ
Ngày đăng: 12:34 30/04/20
Tống Mạch cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
Nhìn bóng lưng của hắn mờ dần ở trong màn đêm, Đường Hoan chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Một chân là đói, một chân là bị doạ sợ.
Lần này tỉnh lại Tống Mạch cho nàng thời gian chuẩn bị quá ngắn. Nàng còn
chưa mở mắt, đã nghe thấy thanh âm lạnh lùng lại đè nén lửa giận của
hắn, chờ nàng mở mắt ra, chống lại ánh mắt xa lạ lạnh như băng của hắn,
nàng cũng biết, đêm nay nếu nói sai một câu, cái mạng nhỏ của nàng đoán
chừng sẽ chơi xong rồi. Lục Thư Ninh đã dùng những gì nàng ấy trải qua
nói cho nàng biết, Tống tướng quân có bao nhiêu độc ác.
Ôm bụng
trở lại bên cạnh bàn, Đường Hoan không còn sức mà gục ở trên mặt bàn,
chờ hạ nhân đưa cơm chiều của nàng tới đây. Bây giờ nàng đói đến váng
đầu hoa mắt, thật sự cái gì cũng không suy nghĩ được rồi.
Ước
chừng sau một nén nhang, nha hoàn vẫn hầu hạ Lục Thư Ninh kia đã trở
lại. Nha hoàn này, bao gồm tất cả hạ nhân mới thay của Hầu phủ sau khi
hầu gia chết, đều không biết thân phận của Lục Thư Ninh, chỉ biết nàng
họ Thư tên Ninh, trong lúc lén lút thì thầm nhắc tới đều gọi là Thư cô
nương, là nữ nhân thần bí được tân nhậm Định Bắc hầu kiêm Trấn Bắc tướng quân Tống Mạch nuôi ở hậu trạch.
Trong tay nha hoàn bưng bàn ăn, bên trên bày một bát mì chay lớn nóng hôi hổi, còn có hai cái bánh bao
mới làm nóng rõ ràng là còn thừa lại.
Đường Hoan ghé vào trên
bàn, không còn sức nhìn nha hoàn để đồ xuống, khi đứng dậy, phát hiện
nha hoàn dùng một loại ánh mắt kỳ quái khó hiểu lặng lẽ đánh giá nàng.
Đường Hoan biết tâm tư của nha hoàn, nàng ta nhất định đang khó hiểu sao đãi
ngộ cơm canh của Thư cô nương đột nhiên trở nên kém như vậy, trước kia
tướng quân mặc dù đối với cô nương lạnh lùng thờ ơ, đồ ăn đều là tốt, vì sao hôm nay chỉ bảo chuẩn bị mì chay cùng bánh bao thừa?
Đường Hoan kêu rên ở trong lòng, Tống Mạch này thật sự là một chút tình cũ cũng không nhớ mà!
Đuổi nha hoàn đi, Đường Hoan bưng bát mì ăn như hổ đói. Không sợ, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, đồ ăn kém hơn thế này nàng cũng có thể nuốt xuống!
Một lát sau, nha hoàn đi vào thu dọn đồ, phát hiện trong bát mì ngay cả một cọng hành thái cũng không còn.
Nàng ta mở to hai mắt mà nhìn, lần đầu tiên phát hiện lượng cơm ăn của Thư
cô nương nhiều như thế, có lòng muốn hỏi một chút cô nương có cần nàng
chuẩn bị trà tiêu thực hay không, nghĩ lại nhớ đến tướng quân còn đang
chờ kiểm tra hộp đựng thức ăn, vội vàng xách đồ rời đi.
Trong phòng chỉ còn một mình, Đường Hoan ôm bụng trở lại trên giường, lần này là căng cứng đến khó chịu.
Đợi cho không còn đầy bụng đến khó chịu nữa, tâm tư nhỏ lại bắt đầu xoay vòng.
Nếu không có thẩm vấn tiếp xúc tối nay, nàng sẽ đoán thái độ của Tống Mạch đối với nàng có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất, hận nàng thấu xương.
Tống Mạch buông đồ trong tay xuống, bước ra ngoài.
Lúc này Đường Hoan ngủ được một giấc vô cùng đầy đủ, sau khi tỉnh lại sắc
mặt hồng hào thần thái sáng láng, so sánh với Lục Thư Ninh cả ngày nhíu
mày sầu bi lúc trước quả thực tưởng như hai người, nha hoàn thiếu chút
nữa thì không nhận ra nàng. Đường Hoan cũng cảm thấy tay chân của mình
không còn mềm nhũn như vậy nữa, lấy ra một chiếc váy thêu hải đường kiều diễm duy nhất trong đống đồ trắng của nguyên thân, hơi trang điểm một
chút, đẩy nha hoàn ra tới tìm Tống Mạch. Đang lúc dây dưa, nhìn thấy
bóng dáng Tống Mạch xuất hiện ở cửa thư phòng.
"Tướng quân!" Nàng hưng phấn mà gọi hắn, cười tươi như hoa.
Nha hoàn đã khiếp sợ qua rồi, Chu Dật lại nhìn ngây ngẩn, hắn ta chứng kiến toàn bộ quá trình Lục Thư Ninh từ một cô gái mới gả trở thành tù phạm,
nếu nói tướng quân trời sinh không biết cười, Lục Thư Ninh này chính là
bị hành hạ mà sinh ra không biết cười, làm sao hôm nay vậy mà...
Hắn ta nhìn chằm chằm nữ nhân đứng đối diện, căn bản không cách nào che dấu kinh diễm trong mắt.
"Lui xuống đi, nơi này tạm thời không cần ngươi hầu hạ." Tống Mạch thu hồi
tầm mắt, giọng nói giống như trước kia không nghe ra mừng giận.
Trong lòng Chu Dật lại không khỏi rùng mình, cung kính rời đi, trước khi đi
cho nha hoàn kia một ánh mắt. Nha hoàn lập tức cúi đầu đi hậu viện.
"Ai cho ngươi đến phía trước?" Tống Mạch nhìn cũng không nhìn nữ nhân chạy
đến trước mặt, không vui hỏi. Hắn không có giam Lục Thư Ninh ở trong
phòng không thấy mặt trời, bình thường là cho phép nàng ta đi lại ở hậu
viện, chỉ là không có dặn dò của hắn, không cho phép Lục Thư Ninh bước
vào tiền viện nửa bước. Lục Thư Ninh vẫn quy quy củ củ, ngay cả nhắc
cũng không nhắc tới, nàng thì ngược lại...
"Vì sao ta không thể
tới đây chứ?" Đường Hoan ngửa đầu nhìn hắn, thấy Tống Mạch nhíu mày,
nàng dường như sợ hãi lui ra phía sau một bước, ánh mắt cũng chuyển qua
bộ ngực của Tống Mạch, lấy lòng thương lượng cùng hắn: "Tướng quân, việc này, ta … ta muốn ra khỏi cửa, nhưng trên người ta không có bạc, ngươi
có thể cho ta vay một chút hay không? Chờ ta tìm được người trong lòng,
sẽ bảo chàng trả lại ngươi giúp ta. Nếu như ngươi sợ ta quỵt nợ, có thể
viết chứng từ!"
Ánh mắt Tống Mạch loé lên, cúi đầu nhìn nàng: "Chứng từ? Được, vậy ngươi nói cho ta biết tên của ngươi là gì trước."
Đường Hoan há to miệng: "Ta … tối hôm qua không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao, ta không nhớ rõ mình là ai mà."
Tống Mạch nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng: "Không biết tên của ngươi, ta
viết giấy chứng từ như thế nào? Không tên không họ, ngươi cuỗm theo bạc
chạy, ta tìm ai đòi đây?"
"Không cần ngươi tìm đâu, ta có tiền sẽ trở về trả cho ngươi! Yên tâm đi!" Đường Hoan nở nụ cười, ngây thơ hồn nhiên.
"Ta không tin ngươi." Tống Mạch từ bên cạnh nàng vòng qua, đi về phía thiên thính.
Lập tức phải dùng cơm rồi.