9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 27 : Thúc tới đi
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Được sư phụ chăm sóc cẩn thận, nguyệt sự của Đường Hoan rất có quy luật, mỗi tháng 7 ngày.
7 ngày!
Sư phụ nói trong kì nguyệt sự không thể hái hoa, vậy chẳng phải nàng sẽ lãng phí đến 7…
Ôm tia cầu may cố nhớ lại kì nguyệt sự của Cẩm Chi, Đường Hoan khóc không ra nước mắt. Vì sao trong mộng mà cũng phải ngần ấy ngày nàng mới hết chứ, 7 ngày đó, đủ để nàng ăn hắn mấy lần rồi!
Tống Mạch vẫn đang khẩn trương nhìn chằm chằm chất nữ, thấy nàng vừa phát hiện ra vệt máu là ảo não phẫn nộ rồi dáng vẻ như chực khóc, hắn càng thêm sốt ruột, “Cẩm Chi, con, con sao lại bị thương, có đau không?”
Bị thương?
Đường Hoan từ trong buồn bực hoàn hồn, kinh ngạc nhìn nam nhân bên cạnh.
Ánh mắt Tống Mạch ngập tràn lo lắng, cứ y như thể nàng sắp chết rồi ấy.
Đường Hoan bỗng muốn cười phá lên. Nam nhân ngốc này, chẳng lẽ hắn chưa bao giờ nghe nói tới nguyệt sự của nữ nhân sao?
Nàng chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, không nói lời nào, chỉ kéo chăn nằm xuống một lần nữa, đầu cũng chùm kín lại.
Làm gì vậy?
Tống Mạch càng thêm lo lắng: “Cẩm Chi, rốt cuộc vì sao con lại bị thương? Mau nói cho nhị thúc, đừng làm nhị thúc sốt ruột.”
Đường Hoan nằm trong chăn buồn buồn đáp: “Con cũng không biết vì sao lại bị thương, tưởng đau nhưng thật ra lại không đau, miệng vết thương ở bên dưới người, nhị thúc ở trong này, con làm sao mà xem được?”
Tống Mạch lập tức nhảy xuống giường, “Vậy nhị thúc đi ra ngoài, con mau mau nhìn xem, nhị thúc sẽ đi tìm lang trung!” Dứt lời, người đã xông ra ngoài, khẩn trương đứng ở sau rèm cửa.
Đường Hoan cố ý đợi một lát mới khóc gọi hắn: “Nhị thúc, thúc vào đi.”
Nghe thấy nàng khóc, lòng Tống Mạch trầm xuống, “Làm sao vậy? Nhị thúc sẽ đi mời lang trung!”
Đường Hoan lộ ra nửa khuôn mặt, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Nhị thúc đợi đã, trên người con không hề đau, nhưng nơi ở dưới đó không biết làm sao lại bị thương. Nhị thúc, thúc nhìn giúp con đi, nơi đó, nơi đó rất… Con làm sao có thể để lang trung nhìn được, nhị thúc xem giúp conđi, nếu miệng vết thương không lớn, thúc cứ nói với lang trung đó chỉ là vết thương do vấp ngã bình thường thôi…”
Tống Mạch ngơ ngác, “Ta, ta xem giúp con?” Nhìn vị trí vệt đỏ trên quần nàng, miệng vết thương, có vẻ …
Mặt Tống Mạch đỏ bừng, “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc đi mời Trương thẩm tới giúp con…”
“Nhị thúc, con về rồi.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng chất nữ mệt mỏi gọi, Tống Mạch vội vàng xoay người, vừa nhìn thấy, lòng đã đau xót không thôi.
Nàng ôm bụng tựa vào cánh cửa, đầu cũng ngả vào đó, hai mắt nhắm nghiền, yếu ớt vô cùng.
“Làm sao vậy?” Hắn đi nhanh tới, vững vàng đỡ lấy nàng.
Cửa đã bị Tống Mạch đẩy ra, cho nên nàng càng không kiêng nể gì mà dựa vào ngực hắn, “Nhị thúc, thúc đừng lo lắng, vừa rồi Trương thẩm nói, không phải chất nữ bị bệnh, mà là, là quỳ thủy, nữ nhân nào cũng có, hàng tháng, nơi đó đều sẽ chảy máu mấy ngày. Nhưng mà, cô nương nhà bình thương 12, 13 tuổi đã có, chất nữ thì giờ mới đến, lại là lần đầu tiên, bụng sẽ đau…nhị thúc, con khó chịu quá, thúc ôm con vào với…”
Không phải bị thương, cũng không phải sinh bệnh, Tống Mạch không sợ nữa. Nhưng nhìn thấy nàng khó chịu như vậy, hắn lại đau lòng, đỡ lấy thắt lưng nàng, cẩn thận ôm nàng bước vào trong, “Cẩm Chi không có việc gì là tốt rồi, vậy Trương thẩm có bảo là cần phải bốc thuốc gì không? Nhị thúc mua cho con.”
Đường Hoan cọ cọ ngực hắn, “Trương thẩm nói không cần thuốc, chỉ cần không làm việc quá sức, đừng để bị lạnh là được rồi. Nhị thúc, trong nhà nhiều việc như vậy, con còn muốn giúp thúc mà, nhưng nào ngờ được…nhị thúc, có phải chất nữ vô dụng lắm phải không, chẳng giúp được thúc chút nào, chỉ biết gây thêm phiền phức cho thúc.”
Tống Mạch không nói gì, vào trong nhà, hắn trực tiếp bế nàng vào trong chăn, dém chăn cẩn thận cho nàng rồi mới sờ trán nàng, “Lại nói linh tinh, con là chất nữ ngoan của nhị thúc, nhị thúc chăm sóc con là đúng rồi. Chỉ cần con tĩnh dưỡng khỏe mạnh, nhị thúc đã vui vẻ rồi.”
“Nhị thúc, thúc đối với con thật tốt.” Đường Hoan mỉm cười yếu ớt với hắn.
Ánh mắt Tống Mạch dịu dàng, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Khổ sở từ sáng sớm, đã đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì, thúc làm cho con.”
“Con muốn ăn mỳ trứng gà cho ấm bụng.” Đường Hoan nghĩ một lát rồi nói.
Tống Mạch đứng dậy, “Được, vậy buổi sáng chúng ta sẽ ăn mỳ.”
Đường Hoan gọi hắn: “Nhị thúc phải làm hai quả trứng đấy! Nếu người chỉ làm một quả, con sẽ không ăn!”
Đối mặt với bộ dáng tức giận của nàng, Tống Mạch có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại dâng lên ngọt ngào không thể cho ai biết…chất nữ rất quan tâm tới hắn…
Mỳ nhanh chóng làm xong, Tống Mạch bê bàn thấp đến cạnh giường, hỏi nàng muốn ngồi xuống bàn ăn hay là nằm trong chăn ăn.
Đường Hoan chớp mắt với hắn, “Con muốn nhị thúc bón cho con ăn.”
Sống với sư phụ nhiều năm rồi, từ nhỏ Đường Hoan đã phát hiện ra một chân lý.
Làm nũng lúc bị bệnh, mọi việc đều thông qua.