9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 36 : Không cam lòng

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Tống Mạch hôn mê

bất tỉnh, Đường Hoan cũng không vội vã cứu hắn, nàng ung dung ngồi trên

đùi hắn, nâng mặt hắn lên quan sát cẩn thận.



Trắng nõn tuấn mĩ, chính là bộ dáng lần đầu tiên nàng gặp kia.



Đêm đó nàng còn chưa kịp làm gì đã bị hắn một kiếm cứa cổ.



Nhưng lúc này nàng muốn sờ bao lâu thì sờ bấy lâu, muốn nhìn cái gì thì nhìn cái ấy.



Trong lòng vô cùng đắc ý, Đường Hoan sờ hàng lông mày xéo của hắn, sờ hàng mi dài nhỏ nhắn, sờ sống mũi anh tuấn, sờ cả khuôn mặt tuấn tú của hắn. Sờ đủ rồi nàng mới nhìn tới đôi môi có độ dày vừa đủ của hắn, ngón trỏ

vuốt lên đó hai lần, sau đó nhẹ nhàng chọc vào.



Nhưng đúng lúc này Tống Mạch lại mở mắt.



Sau gáy rất đau đớn nhưng hắn còn chưa kịp nhớ lại trước đó đã xảy ra

chuyện gì, gương mặt của quả phụ kia đã tiến tới, càng ngày càng gần.



Dường như trong nháy mắt, Tống Mạch đã nhớ ra tất cả, hắn xoay mạnh sang một bên, miệng mắng to: “Tiện – phụ!”



Động tác của Đường Hoan chợt khựng lại, hắn bắt đầu giãy dụa kịch liệt, chân tay không thể cử động, thắt lưng và mông cũng không ngừng dừng sức giãy dụa, không biết là muốn đứng lên hay là muốn đẩy nàng xuống khỏi người

hắn. Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được. Đường Hoan

dường như đang xem diễn, nàng đang xem nam nhân này muốn phí công tốn

sức đến thế nào, thầm buồn cười. Nàng đã trói Tống Mạch thành như vậy,

ngoại trừ đầu và mông thì chỗ nào cũng không thể cử động.



Đầu mà

trói lại thì cũng khó chấp nhận quá rồi, nàng sẽ rất luyến tiếc phải đối xử với nam nhân tốt của nàng như vậy. Hơn nữa, chốc lát sau kích tình

dâng lên, nàng còn muốn hôn hắn nữa đó. Còn về phần thắt lưng và mông

hắn, còn cần phải nói sao? Hắn càng điên lên, nàng càng vui vẻ.



Lui về phía sau, Đường Hoan tươi cười sờ lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn, “Tống Mạch, đừng chối bỏ, ta buộc rất chặt rất chặt, chàng không

giãy ra được đâu. Hơn nữa, chàng có gọi người tới cứu cũng không được

đâu, ai tới ta cũng không sợ, nếu chàng muốn để người ngoài nhìn thấy

chàng bị một quả phụ cưỡi lên thì cứ việc gọi đi.”



Không có nam nhân nào nguyện ý để người khác thấy cảnh này đâu.



Giãy dụa không xong, Tống Mạch nhắm chặt hai mắt cố gắng bình ổn lửa giận

trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi buông ra ta có thể

coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, cho dù ngươi… trừ khi ngươi trói ta cả đời, chỉ cần ta có thể cử động, cho dù ngươi chạy trốn tới

nơi nào, ta đều có biện pháp giết ngươi.”



Dâm phụ này lột xiêm y

của hắn ra, lại trần truồng ngồi trên đùi hắn. Tống Mạch không phải đồ

ngốc, mặc dù không thể tin nổi trên đời lại có nữ nhân phóng đãng đến

thế này, hắn cũng không thể không đối mặt với sự thật, đe dọa nàng sớm

hủy bỏ ý định trong đầu.



Lỡ… một đại nam nhân bị nữ nhân ép buộc làm loại chuyện này, không còn gì có thể nhục nhã hơn.



Nhìn bộ dáng muốn sống muốn chết của hắn, Đường Hoan tỏ ra vô cùng khó hiểu, tựa vào vai hắn, bàn tay nhỏ bé vòng quanh trước hạt đậu đỏ trên ngực

hắn, “Nghe chàng nói, giống như ta muốn ăn chàng vậy. Tống Mạch, đều bảo nữ nhân phải thủ trinh vì nam nhân, nếu thất trinh sẽ phải chết. Nhưng

các nam nhân chỉ cần có tiền đều tam thê tứ thiếp, muốn nạp bao nhiêu

phòng tiểu thiếp đều không sao. Rõ ràng là chẳng có ai yêu cầu nam nhân

thủ trinh thay thê tử, vậy vì sao chàng phải tức giận ghê đến thế? Chốc

lát sau chúng ta làm chuyện đó, truyền ra ngoài cũng là ta chịu thiệt,

người bên ngoài chỉ biết hâm mộ chàng thôi, chàng còn có cái gì không

muốn?” Sao viên thuốc chết tiệt kia còn chưa phát huy tác dụng?



“Bỏ ra!” Nàng sờ loạn trên người hắn, Tống Mạch hận không thể chặt tay nàng xuống!



“Vì sao muốn bỏ ra?” Đường Hoan ấn ấn hạt đậu đỏ đã trở nên cứng rắn kia,

đầu cúi xuống, vừa thổi khí lên trên vừa cười hắn: “Chàng xem, nơi này

của chàng cũng cứng lên rồi, giống y như ta. Tống Mạch, thực ra chàng

cũng thích được ta sờ chứ gì?”



“Câm miệng!” Nếu có thể, giờ Tống Mạch chỉ muốn giết nữ nhân này.



Lần này Đường Hoan trở nên ngoan ngoãn lạ thường, oan ức đáp một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa. Nếu viên thuốc còn chưa phát huy tác dụng,

nàng dẫn đường giúp hắn một chút cũng tốt.



Vì thế, ngay tại lúc

Tống Mạch bởi vì nhắm mắt lại, lại bởi vì nữ nhân đó không nói mà không

thể biết bước tiếp theo nàng sẽ làm cái gì, chợt có thứ gì đó rất ấm

chạm vào ngực hắn, giống như con chó nhỏ hắn nuôi trước đây, rất thích

liếm hắn. Chỉ có điều con chó nhỏ kia rất thích liếm ngón tay ngón chân

hắn tỏ vẻ thân thiết, còn nữ nhân này lại …



“Cút ngay! Còn dám

chạm vào ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Hắn ghét cay ghét đắng loại nữ nhân không tuân thủ nữ tắc nói dối hết lần này tới lần khác, mà giờ

khắc này, cơ thể hắn tự chủ trương phối hợp với nàng, ngay cả chính bản

thân mình, Tống Mạch cũng thấy hận. Vì sao lại không thể khống chế được

cơ chứ!



Đường Hoan không để ý tới hắn, hôn cả những nơi đã bị dây thừng trói chặt, nàng dịch về phía sau, cúi người xuống, hôn cả chỗ

phía dưới dây thừng.



Mà khi mặt nàng hạ thấp dần, Tống Mạch nhỏ ở phía dưới càng thêm uy vũ to lớn. Nó hướng lên phía trên, có chút cản

trở, Đường Hoan liến ấn nó xuống, hôn lên khu rừng rậm bên cạnh, càng

hôn, càng cảm nhận rõ cơ bắp căng cứng của hắn, càng cảm nhận rõ sự phẫn nộ của Tống Mạch nhỏ trong tay.


“Dâm phụ, ngươi chờ đấy, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta sẽ giết ngươi!” Hắn vẫn không nhúc nhích, không hề hùa theo nàng, cũng không chịu để nàng cho hắn thấy cơ thể hắn đã phản bội hắn như thế nào, một lần cuối cùng nói cho nàng biết hắn hận bao nhiêu, nói cho

nàng biết cho dù nàng có dâng bản thân mình lên cho hắn, Tống Mạch hắn

cũng không mềm lòng chút nào.



Nữ nhân chết tiệt này, chiều hôm nay, hắn nên đẩy nàng ngã chết mới phải!



Đường Hoan vừa động, vừa khóc không ngừng: “Tống Mạch, chàng tức giận cái gì? Ta cũng không phải muốn làm chuyện đó với chàng đâu, chàng nghĩ bây giờ ta thoải mái lắm sao? Chàng lớn như vậy, cứng rắn như vậy, tựa như xé

rách cả người ta ra, ta đau muốn chết rồi. Tống Mạch, ta là nữ nhân hư

hỏng, cho dù ban ngày có kiêu ngạo bá đạo bao nhiêu, cơ thể này vẫn chỉ

là một tiểu nữ nhân, chàng không tin lời của ta, không phải là ta cứ

kiên cường là có thể kiên cường mãi được… A, tất cả đều vào rồi, đau quá …”



Cơ thể đã hoàn toàn ngồi trên đùi hắn, Đường Hoan không cử

động, nàng ngả trên đầu vai hắn khóc lóc đau đớn, “Tống Mạch,thì ra làm

nữ nhân của chàng lại đau đớn đến vậy. Chàng yên tâm, từ giờ về sau ta

sẽ không dám mơ ước gì với chàng nữa. Tống Mạch, thực ra lần này ta

không phải muốn hoan hảo với chàng, ta chỉ muốn chứng minh cho chàng

thấy, ta trong sạch… Chàng, chàng đừng nóng giận. Đã là người của chàng

rồi, ta sẽ, sẽ không bao giờ ép buộc chàng làm việc chàng không muốn

nữa. Lát sau, nếu chàng có giết ta, ta cũng không hề oán hận một câu,

nếu chàng ngại giết ta bẩn tay, vậy ta cam đoan với chàng, từ nay về

sau, ta sẽ không bao giờ dây dưa với chàng nữa.”



Nàng chống lên

bả vai hắn, chậm rãi nâng người lên, nhìn mày hắn càng nhăn càng sâu,

nhìn giọt mồ hôi to như hạt đậu trên mặt hắn. Sắp chuẩn bị rời khỏi,

dường như mất hết sức lực, nàng lại ngã ngồi xuống. Bất ngờ xâm nhập,

nàng kêu, hắn cũng rên thành tiếng, phía dưới rạo rực.



“A, ta, ta không cố ý, thực sự là chân quá mỏi, nơi đó lại đau … Tống Mạch, chàng

đừng tức giận, ta đi ngay đây.” Nàng cắn bả vai hắn, thở hổn hển bên cần cổ hắn một lát, rồi lúc này mới chậm chạp thả “hắn” ra, đứng dậy, đi

xuống rồi lại ngã xuống đất.



Nàng khóc, vừa hấp tấp mặc lại quần áo, vừa nhìn Tống Mạch đang tức sùi bọt mép.



Nàng cố ý.



Giằng co hơn nửa ngày, cho dù là lùi bước hay là cưỡng bức hắn, cũng đều đã

chọc hắn giận. Nhưng nếu không làm cái gì vậy thì rất đang tiếc, không

bằng làm một nửa, một là ra vẻ không phải nàng cố ý ăn hắn, chỉ là muốn

chứng minh trong sạch của bản thân, chỉ là muốn đem mình dâng cho hắn,

như vậy mối hận của hắn với nàng sẽ nhẹ đi đôi chút. Hai là trong giấc

mộng, sớm muộn gì nàng cũng bị hắn phá thân, Đường Hoan hiểu rõ sở thích của Tống Mạch, đó chính là nam nhân dã man thô lỗ, hắn tuyệt đối không

bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, cho nên bây giờ nàng nhân lúc không chế được tình huống mà tiến hành phá thân luôn, chờ đến lần sau hắn chủ động, nàng cũng bớt đau đớn. Cuối cùng, mặc dù Tống Mạch có tâm không

cam tình không nguyện với nàng nhưng Đường Hoan tin tưởng, ít nhất là

giờ này khắc này, thân thể hắn là hưởng thụ, thậm chí còn ước gì nàng

tiếp tục động tác. Giờ nàng ngừng, hắn ngược lại sẽ nhớ kĩ ham muốn cầu

mà không được khó chịu đến mức nào, sẽ âm thầm tưởng tượng không biết tư vị nếu làm tiếp sẽ như thế nào.



Giữa nam nhân và nữ nhân, rốt

cuộc cũng chỉ có từng ấy chuyện. Lần này để Tống Mạch hưởng một nửa, lần sau gặp lại, hắn nhất định sẽ thầm muốn có lại một màn này. Một đêm vợ

chồng trăm ngày ân nghĩa, có một lần tiếp xúc thân mật này, Tống Mạch

cũng đâu có phản bội ai nên chẳng hề có cảm giác mắc tội. Như vậy chỉ

cần nàng trốn hắn vài ngày, không kích thích mối hận của hắn, một thời

gian sau, lửa giận của hắn tan biến, tư vị hoan hảo mới được một nửa sẽ

ngày càng ảnh hưởng tới hắn. Chỉ cần Tống Mạch có dục vọng với nàng, thì cơ hội bắt lấy tim hắn của nàng sẽ càng lớn.



Mặc xiêm y vào,

Đường Hoan khóc lóc tháo dây thừng cho hắn: “Tống Mạch, cái nên nói ta

đều đã nói, giờ ta cởi trói cho chàng, sau đó ta sẽ về nhà ngay. Chàng

bình tĩnh nghe nốt câu cuối này của ta, cửa phòng của ta luôn mở rộng,

nếu chàng vẫn muốn giết ta, vậy ta chờ chàng.”



Tống Mạch không

nói gì, cho tới khi nàng đã cởi xong dây trói trên tay hắn chuẩn bị cởi

những chỗ khác, hắn chỉ lạnh lùng nói đúng một chữ: “Cút!” Hắn không

muốn cho nàng nhìn thấy cơ thể của hắn nữa, liếc mắt một cái cũng không

được!



Đường Hoan nghe lời “cút” đi, đến khi leo lên tường, vẫn

không quên kêu đau hai tiếng, nàng ngồi trên bờ tường thoáng quay đầu

lại. Tống Mạch vẫn nhắm mắt như cũ, Tống Mạch nhỏ thì tinh thần phấn

chấn nhìn theo nàng.



Đúng là nam nhân khẩu thị tâm phi a…



Ha ha, tới khi ngươi rốt cuộc cũng thích rồi, lão nương lại cố tình không

cho ngươi đấy. Muốn à? Vậy lần sau cứ chủ động tới đây tìm lão nương đi!



Nhưng mà chân đau mỏi cũng là thật sự, Đường Hoan thất tha thất thểu đi vào

hậu viện, xoay người, đổ rạp xuống giường, lại gọi Thang Viên trong

sương phòng tới, dặn nàng khóa chặt cửa dổ, sau đó dặn nàng nhớ ngủ

trong phòng nàng.



Lời dễ nghe ai mà chẳng nói được. Một lát nữa,

nếu Tống Mạch đến giết thật, nàng mới không ngồi yên chờ chết đâu, cho

dù không thể xóa tan mối hận của hắn, cho dù chỉ có thể sống lâu thêm 1

tháng, nàng cũng vẫn muốn sống!