9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 37 :

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Nghe thấy tường bên kia truyền tới tiếng phịch, Tống Mạch từ từ mở mắt.



Đèn lồng của nàng vẫn để bên cạnh, ở trong bóng tối, chiếu sáng cho hắn.



Vật dưới thân vẫn cao thẳng như cũ, ẩm ướt, trừ bỏ màu trắng còn có cả màu

đỏ… Trên đùi cũng có, khi nàng đứng dậy ngã ngồi trên đùi hắn, hắn nghe

thấy nàng kêu đau, cũng cảm nhận được ẩm ướt ở nơi đó của nàng.



Tống Mạch quay đầu, nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu. Nàng

đi rồi, vậy mà hắn vẫn còn bị trói chặt trong tư vị kia, thật sự là…



Vì sao lại như vậy chứ!



Rõ ràng hắn chán ghét nữ nhân kia, vì sao còn bị nàng khiêu khích khiến

cho cứng rắn? Nếu hắn có thể khống chế được mình, nhất định nàng đã

không thực hiện được rồi!



Lửa giận hừng hực, Tống Mạch kéo mạnh dây thừng quấn quanh hông rồi ném mạnh sang nơi khác.



Giống như mãnh thú giãy khỏi gông xiềng, liều mạng phá dây trói, không để ý

tới nơi đó đang bừng bừng phấn chấn, hai tay Tống Mạch chống xuống cố

dịch sang thân cây bên kia, mắt đỏ rực cởi dây thừng. Nữ nhân kia vũ

nhục hắn như thế, hắn nhất định phải giết chết nàng ta!



Dây thừng được cởi bỏ, hắn vội vàng chạy tới cầm lấy đèn lồng, khoác xiêm y lên người.



Đang mặc, chợt hắn khựng lại.



Dưới tàng cây có một tấm đệm màu hồng phấn, trên đó có một vệt đỏ thẫm.



Lời của nàng, một câu lại một câu, cứ chợt quanh quẩn bên tai hắn.



“…Đây chính là bằng chứng ta vẫn luôn thủ thân vì chàng, bây giờ chàng phá nó, ta chính là người của chàng….”



Nàng nói là thật, bởi vì quả thật hắn đã chạm vào, quả thật hắn đã xuyên qua bức tường mỏng manh kia, sau đó, bị nàng hạ gục.



“…Tống Mạch, thì ra làm nữ nhân của chàng, lại đau đến thế…”



Nàng nói là thật, bởi vì khi nàng ngồi xuống, nàng không ngừng hít sâu, bàn

tay nàng đặt trên bờ vai hắn không ngừng run rẩy, sau đó còn đâm sâu vào đó làm hắn bị thương, cũng khiến hắn đau theo, đau đến mức hắn thiếu

chút nữa không nhịn được hướng lên trên muốn dạy dỗ nàng.



“…Tống Mạch, thực ra lần này ta không phải muốn hoan hảo với chàng, ta chỉ muốn chứng minh cho chàng thấy, ta trong sạch…”



Nàng nói là thật, nàng đúng là trong sạch, nàng đúng là sau khi chứng minh

xong rồi cũng lập tức rời đi, không hề tiếp tục bắt buộc hắn hoan hảo.



“…Tống Mạch, ta thật sự rất thích chàng, vì chàng mà đau, vì chàng mà đổ máu, ta cũng vui vẻ chịu đựng…”



Nàng, thật sự thích hắn sao?



Tống Mạch không biết nhưng hắn biết vế sau của câu nói đó là sự thật, bởi vì nàng vừa khóc lóc kêu đau, vừa quật cường kiên trì muốn hắn đâm thủng,

vì hắn mà đổ máu. Lúc ấy trong lòng hắn luôn mắng nàng, luôn chịu đựng

khoái cảm điên cuồng trong cơ thể thúc giục, căn bản không hề nghĩ tới

cảm giác của nàng. Bây giờ ngẫm lại, nàng đã chảy máu, cũng rời đi luôn, còn nói chờ hắn tới giết nàng. Nếu nàng không thích hắn, nàng đắc tội

hắn như vậy, còn cố ép buộc chính mình như vậy, thì là vì cái gì đây?



Sững sờ nhìn vệt máu kia, lửa giận vừa rồi vẫn hừng hực ngập tràn trong ngực không tự giác mà từ từ bình ổn.



Tống Mạch chợt cảm thấy mờ mịt.



Nàng hỏi hắn có phải hắn cảm thấy nàng chính là người mà ai cũng có thể lấy

làm chồng hay không? Đúng vậy, lúc trước quả thật hắn có nghĩ như vậy,

bởi vì hắn đã chứng kiến quá nhiều lần nàng cùng biết bao nam nhân khác

nhau liếc mắt đưa tình, thấy những nam nhân này sờ tay sờ chân của nàng

thậm chí còn sờ cả lưng, nàng chỉ mỉm cười khẽ đánh bọn họ, chưa từng

tức giận. Nữ tử tốt coi trinh tiết trong sạch như tính mạng mình, vậy mà trước mặt mọi người nàng còn dám lớn gan làm ra loại chuyện này, sau

lưng khẳng định …



“…bất kể ta có giao thiệp với bao nhiêu gã nam nhân thì cũng chưa bao giờ để cho bọn họ chiếm được nửa điểm tiện nghi…”



Thì ra hắn quả thật đã hiểu lầm nàng.



Những nam nhân đó lấy lòng nàng nhưng có thế nào cũng không thể có được nàng. Hắn đối xử với nàng lạnh lùng như vậy hung dữ như vậy, thế mà nàng lại

đem thứ trân quý nhất của nữ nhân cho hắn, mạnh mẽ đưa cho hắn, chẳng sợ hắn mắng biết bao lời khó nghe, nàng vẫn như cũ kiên trì đưa cho hắn.



Nàng không thích hắn thì là vì cái gì đây?



Là vì dung mạo của hắn sao?



Tống Mạch biết khuôn mặt của mình đẹp, không nói tới người khác, chỉ cần so

với Lâm Phái Chi, cũng đủ thấy hắn ta không bằng. Nhưng nàng cũng đâu

phải nữ nhân có tư sắc bình thường, bản thân nàng cũng có nhan sắc

khuynh thành, vậy làm sao nàng có thể coi trọng khuôn mặt của hắn đây?



Vì tiền tài của hắn sao?



Điều này lại càng không. Gia sản Mai gia với nhà hắn cũng không khác nhau

nhiều lắm. Còn có cả kim chủ như Lâm Phái Chi để dựa vào, vậy thì nàng

cần gì phải mơ ước của cải của một gã đồ tể đây?



Chẳng lẽ, nàng đối với hắn, là thật lòng?



Tống Mạch đứng sựng lại.


Hắn đang khiêu khích mình sao?



Hắn oán hận vung dao xuống, lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào thớt.



Tống Mạch làm sao cũng không ngờ được, khi nàng lại ngồi ở vị trí đó, không

phải là để nhìn hắn mà là cùng gã nam nhân kia đùa giỡn nói cười, là cố ý làm cho hắn xem sao? Muốn xem xem hắn có ghen không, muốn xem xem rốt

cuộc trong lòng hắn có nàng hay không ư?



Nữ nhân chết tiệt, lại muốn đùa bỡn lòng hắn.



Tống Mạch nhắm mắt lại, hít thật sâu. Nếu đã biết mục đích của nàng, lại vẫn biết nàng là một nữ nhân hư hỏng, hắn nên cảm thấy may mắn mới phải?

Đừng nói là sờ tay, cho dù nàng có ngủ với Lâm Phái Chi, hắn cũng không

cần.



~



Sắc trời từ từ tối dần.



Tống Mạch đóng cửa tiệm trước, hắn phải trở về giết heo.



Sải bước qua cầu đá, hắn theo thói quen nhìn sang bên kia. Vừa nhìn thấy, bước chân chợt khựng lại.



Nữ nhân kia không đứng canh ở cửa nữa, giờ nàng đang đứng bên bờ sông đùa nghịch cái gì đó, hình như, là đang câu cá?



Lại làm trò xiếc nào để tiếp cận hắn ư?



Tống Mạch hừ lạnh một tiếng, xuống dưới cầu, quẹo sang, mắt nhìn thẳng, nghĩ rằng lần này nếu nàng còn dám càn quấy, hắn nhất định sẽ không khách

khí.



Nhưng vừa đi tới, tầm mắt đột nhiên có thêm một gã quý công tử mặc hoa phục cẩm y, đúng, chính là Lâm Phái Chi.



Hắn mang theo xô nước đi ra từ cửa nhà nàng rồi tiến thẳng tới bên cạnh

nàng, tay kéo nàng về bên kia. Nàng chọc chọc trán hắn một cái, sau đó

còn nói cười gì đấy. Ở quá xa, Tống Mạch không nghe rõ, chỉ thấy nàng

xoay người, cúi đầu xắn ống tay áo Lâm Phái Chi lên. Ánh tịch dương màu

vàng phủ lên lưng nàng, khuôn mặt yêu kiều của nàng ẩn trong bóng tối

nhưng vẫn rạng rỡ chói mắt như cũ. Một lọn tóc rối rủ xuống bên tai

nàng, theo gió phất phơ, dường như làm nàng ngứa, Tống Mạch thấy nàng

nâng tay vén nó lên nhưng tay nàng vừa mới nâng lên được nửa đường thì

đã bị Lâm Phái Chi cầm lấy. Lâm Phái Chi giúp nàng vén tóc ra sau tai,

sau đó cúi đầu, thừa dịp nàng không phòng bị thơm lên tai nàng …



Tống Mạch vẫn chưa phát giác ra hô hấp của mình đột nhiên trở nên dồn dập,

hắn chỉ thấy nàng giận dữ đẩy Lâm Phái Chi ra, không đẩy được, ngược lại còn bị Lâm Phái Chi ôm tới đặt lên đùi, nắm tay nàng cùng nhau câu cá,

ngay tại ven đường, quanh minh chính đại. Mặc dù hắn có đi tới, bọn họ

vẫn ôm nhau như cũ, không coi ai ra gì.



Là không phát hiện ra hắn?



Hay là không quan tâm?



Dâm phụ này…



Ngay tại lúc Tống Mạch đang muốn mắng người, chợt hắn nghe thấy giọng nói

của nàng truyền tới từ trong lòng Lâm Phái Chi: “Lâm thiếu gia, ta làm

hỏng ngọc bội của huynh, huynh thật sự không tức giận chứ? Không tố cáo

ta với quan phủ chứ?”



Trong lòng Tống Mạch chấn động, thì ra

chuyện ngọc bội là có thật? Hắn nghĩ tới đêm đó nàng dùng chuyện ngọc

bội diễn trò lừa hắn ra ngoài.



“Như nàng nói, ngọc bội đã tặng

cho nàng, nàng chính là chủ của nó, ta còn tức giận cái gì đây, tố cáo

nàng lại càng vô căn cứ hơn nữa.” Lâm Phái Chi bị nàng chọc cười, có

chút thở gấp đáp. Hắn đường đường là thiếu gia Lâm gia, sao có thể vì

việc nhỏ như vậy mà tức giận được?



Lâm Phái Chi quay mặt về dòng

sông, lực chú ý đều tập trung trên người nàng, đương nhiên không hề phát hiện phía sau có người đi tới. Nhưng Đường Hoan thì vẫn luôn để ý Tống

Mạch tới gần, phát hiện bước chân hắn chậm dần, trong lòng nàng đắc ý,

ngoài miệng lại nói: “Hừ, giờ huynh đang ôm ta, đương nhiên sẽ nói ngọt

dỗ ta, một ngày nào đó ta chọc huynh giận khiến huynh mất hứng, huynh

nhất định sẽ trở mặt.”



“haha, nàng đã nghĩ về ta như vậy, vậy

đừng bao giờ chọc ta mất hứng. Nếu không ta sẽ lập tức bẩm báo quan phủ, khiến huyện lão gia phái người bắt tiểu quả phụ nũng nịu này vào đại

lao dạy dỗ! Mấy gã ngục tốt kia khó khăn lắm mới giam được một nữ nhân

tuyệt sắc như vậy, chậc chậc, tới lúc đó, liên tục bị “làm”, cưỡng bách

tới mức nàng kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng hay…” Lâm Phái

Chi bị nàng chọc khiến dâm tâm nổi lên, càng nói càng dâm tục.



“Đi chết đi, huynh bỏ được ta sao?” Những cái nên để Tống Mạch nghe hắn đều đã nghe được, Đường Hoan ra vẻ tức giận tránh khỏi tay Lâm Phái Chi,

ngồi vào ghế của mình.



Lâm Phái Chi cao giọng cười to, tay nâng

cằm nàng lên, vô cùng thô bỉ: “Có bỏ được hay không, vậy còn phải xem

bản lĩnh của nàng.”



“Bản lĩnh gì cơ? Thật là, chẳng hiểu huynh

đang nói gì!” Đường Hoan cười duyên tránh sang một bên, trên mặt lại là

cắn môi lo lắng, hoàn toàn không hợp với giọng điệu thoải mái vừa rồi.



ở đằng kia, đúng vào lúc Tống Mạch xoay người đóng cửa lại, cũng vừa vặn xem xong một màn này.