9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 38 : Say rượu
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Thứ nên diễn đều đã diễn, Tống Mạch cũng đi rồi, Đường Hoan bắt đầu tập trung toàn lực đối phó với Lâm Phái Chi.
Không đối phó không được bởi vì Lâm Phái Chi còn có chỗ dùng tới.
Tống Mạch cổ hủ lạnh nhạt, tuy hiện giờ đã có chút thích nàng nhưng ký ức
đêm đó bị trói chặt cưỡng ép vẫn còn đó, trong lòng hắn đối với nàng
nhất định vừa có giận vừa có nghi kỵ. Nếu nàng ỷ vào chút yêu thích này
mà làm tới, Tống Mạch sẽ không chỉ lạnh mặt cự tuyệt toàn bộ yêu thương
nhung nhớ của nàng mà còn có thể hoài nghi tất cả những chuyện nàng đã
làm trước đó. Tống đồ tể không phải là Tống canh rừng từ đồng cảm mà có
thể dẫn tới động lòng, lại càng không phải là Tống nhị thúc dù nàng có
phạm sai lầm đến thế nào cũng sẽ bất đắc dĩ dung túng cho nàng. Một khi
nàng sơ hở làm mất đi niềm tin vừa mới được hình thành nơi hắn, trong
suốt thời gian còn lại nàng đừng bao giờ hy vọng gì về việc nắm giữ tim
của hắn nữa.
Nam nhân như Tống Mạch, trước khi hắn động lòng thật sự, dù nàng có trêu chọc nữa cũng chỉ phí hoài. Nàng chỉ có thể ra tay
trước đánh tan hoài nghi trong hắn, chờ hắn chủ động tiếp cận mới có thể thuận nước đẩy thuyền.
Mà Lâm Phái Chi chính là con mồi nàng dùng để câu Tống Mạch.
Là một đại nam nhân, chứng kiến nữ nhân của mình bị người khác ức hiếp.
Tức giận sẽ làm hắn quên hết những điểm không tốt của nữ nhân này, chỉ
muốn cứu thoát nàng. Nam nhân bình thường chính là như thế. Tống Mạch
không thể nào chấp nhận nữ nhân của mình phải chịu khổ, cho dù là Tống
canh rừng táng gia bại sản vẫn muốn mua loại thuốc tốt nhất làm mờ sẹo
cho nàng, hay là Tống nhị thúc luôn dịu dàng săn sóc bảo vệ nàng, tất cả đều chứng minh điều này.
Thú thật, Đường Hoan đúng là muốn xem xem Tống đồ tể sẽ đối xử với nàng thế nào.
Không nghĩ nữa, nàng quay đầu, thấy Lâm Phái Chi không hề e ngại gì đang nhìn mình chằm chằm, Đường Hoan tức giận trừng hắn: “Mắt nhìn đi đâu vậy? Cứ theo tầm mắt của huynh, vậy tới bao giờ mới câu được cá? Trời sắp tối
rồi!”
Lâm Phái Chi mỉm cười, nhìn nước sông gợn sóng lăn tăn
trước mặt, thản nhiên buông cần câu trong tay xuống, ái muội nháy mắt
với nàng: “Thủy Tiên thật sự chỉ muốn câu cá thôi sao? Con cá lớn là ta
không phải đã bị nàng câu được rồi ư?” Nữ nhân sĩ diện, muốn hẹn hắn tới đây còn không chịu nói thẳng, mượn chuyện câu cá để câu hắn. Bây giờ
hắn bồi nàng ở đây đã là quá kiên nhẫn, chẳng lẽ nàng định ngồi mãi ở
bờ sông sao?
“Huynh thật biết cách dát vàng lên mặt mình!”
Đường Hoan đỏ mặt, dường như đang xấu hổ vì mánh khóe của mình bị vạch trần, đứng dậy chạy vào trong nhà, bước chân rất nhanh.
Lâm Phái Chi cầu còn không được, cũng đuổi theo. Lúc vào cửa còn không quên dặn bà vú trông cửa chuyển mấy thứ đồ bên ngoài vào, thuận tiện đóng
chặt cửa lớn. Bà vú nhìn thấy nhưng không hề can thiệp, nhận lấy bạc vụn Lâm thiếu gia quăng tới, khóa chặt miệng rồi làm việc nhưng trong lòng
lại thầm mắng Thủy Tiên đúng là tiểu dâm ô.
Gió đêm lành lạng sảng khoái, Đường Hoan như thường lệ đặt bàn ăn ở hậu viện.
Bàn tiệc này là do Lâm Phái Chi lệnh cho Thang Viên lấy danh nghĩa của
Đường Hoan gọi từ tửu lâu tới. Dù sao hắn ở bên cạnh nàng, người bên
ngoài có thấy, bọn họ cũng không sợ nhưng cũng không thể quá mức lộ liễu được. Sau đó hắn lại ôm một vò rượu ngon từ nhà cũ của mình tới, đây là loại rượu uống vào thì rất nhẹ nhưng lại rất ngấm. Đương nhiên điều ấy
hắn sẽ không nói cho nàng biết, hai lần liên tiếp đều mất hứng ra về,
lần này nói thế nào hắn cũng muốn hoàn thành “đại sự”, vui vẻ nếm thử
nàng.
Đuổi nha hoàn đi, dưới ánh trời chiều êm dịu, hắn tự mình
rót rượu cho nàng, “Đây là rượu trái cây ta chuẩn bị riêng cho nàng, nếm thử đi, không nặng đâu, tiểu thư khuê các trong thành đều thích uống
rượu này.”
Đường Hoan “xì” một tiếng, quay đầu, không nhận rượu
hắn đưa tới: “Nếu là thứ đồ uống mà các tiểu thư khuê các trong thành
thích, ta chỉ là một quả phụ chốn thôn dã, nào có thể xứng? Lâm thiếu
gia vẫn nên giữ lại rồi mời vị tiểu thư nào đó nếm thử thì hơn.”
Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, hồng nhạt, xinh đẹp đáng yêu.
Lâm Phái Chi thích nhất là dáng vẻ này của nữ nhân, hắn mỉm cười ôm người
vào lòng, giơ ly rượu lên trước miệng nàng: “Không cần phải ghen, nếu ta thật sự cảm thấy nàng không xứng, vậy còn mang tới làm gì? Chẳng qua
chỉ là một ly rượu, sợ nàng lo sẽ say nên mới giải thích, vậy mà nàng
lại suy nghĩ lung tung, cô phụ mảnh chân tình của ta.”
“Ta không uống!” Đường Hoan lớn tiếng cự tuyệt, xoay người nhào vào ngả lên vai hắn làm nũng.
Lâm Phái Chi cắn lỗ tai nàng: “Vậy lúc trước ai nói sẽ hầu hạ ta thật tốt?
Mau uống đi, cẩn thận chọc ta tức giận thật, ta sẽ đẩy nàng vào trong
lao đấy!”
“Ta uống, ta uống còn không được sao!” Đường Hoan sợ
hãi nhìn hắn, dáng vẻ đáng thương chẳng khác nào tiểu nữ nhà lành bị ác
bá bắt nạt.
Lâm Phái Chi biết nàng đang dùng nhiều kiểu chơi đùa hắn, càng thêm nóng rực, bóp chặt cằm nàng, rót một ly rượu vào.
“Khụ khụ …” Đường Hoan giả vờ như bị sặc, không ngừng ho khan.
Rượu bị hắt lên vạt áo nàng, khiến khuôn ngực đẫy đà như ẩn như hiện, nhớ
tới vẻ kiều diễm đêm đó, Lâm Phái Chi cúi đầu ngậm lấy một bên.
Đường Hoan chống lấy bả vai hắn, quay sang bên tường khóc lóc kêu: “Lâm thiếu gia, đứng như vậy, van xin huynh …”
“Cút, còn để ta gặp ta sẽ bán, bán ngươi vào kỹ viện…” Đường Hoan nắm
lấy cây gậy kia, mơ mơ màng màng uy hiếp. Chỉ có điều trên tay nàng
chẳng có chút khí lực nào, Tống Mạch vừa kéo, cây gậy liền rời khỏi tay
nàng. Không ai quấy rầy nàng ngủ, Đường Hoan tiếp tục ngủ ngon.
Xem ra là say thật.
Tống Mạch tiếp tục chọc nàng, giọng nói càng to hơn, “Đứng dậy, ngươi say
rồi, mau về nhà nằm đi.” Tính nằm trong viện nhà hắn mãi sao?
Đường Hoan che tai lại, “Ngươi mới say, ta không say. Lâm, Lâm thiếu gia nói
đó là rượu trái cây, sẽ không say…Thang Viên, ngươi tránh ra, nếu còn
dám làm phiền ta, ta sẽ bán ngươi thật đấy.”
Lâm Phái Chi mang tới?
Sẽ không say? Vậy giờ nàng là sao đây?
Tên súc sinh Lâm Phái Chi kia chắc chắn là muốn chuốc say nàng!
Tống Mạch tức giận vứt gậy đi, nhảy lên bờ tường, nhỏ giọng gọi Thang Viên, định bảo nàng ta cõng phu nhân mình về.
Nhưng không có ai đáp lại hắn.
Dường như, hai nha hoàn của nàng đều ở trong sương phòng rồi?
Tới tiền viện gọi người, chẳng phải quá rêu rao sao? Loại chuyện này, có lẽ nàng cũng chỉ nói cho mình Thang Viên biết mà thôi…
Cửa phía sau phòng nàng có mở, hay là…hắn lặng lẽ đưa nàng về?
Tống Mạch do dự, tầm mắt dừng lại trên bóng dáng nhỏ xinh cuộn mình nằm trên đất, trong lòng mềm nhũn, hắn cúi người, vươn tay, dừng một lát, đỡ bả
vai nàng để nàng ngồi dậy. Nàng mềm nhũn ngã vào lòng hắn, má nóng hổi
dán vào cổ hắn. Tống Mạch có chút hốt hoảng, vội vã giải thích: “Ngươi,
ngươi say. Ta đưa ngươi về. Sau này nếu còn dám vào viện của ta mượn
rượu điên cuồng, ta, ta tuyệt sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa.”
“Thang Viên, ngươi, không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn ngủ.” Đường
Hoan cọ cọ trong lòng hắn, dường như cảm thấy tư thế đó vẫn chưa thoải
mái, nàng xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào khuỷu
tay hắn, cọ cọ, rồi chợt cười ngây ngô, “Thang Viên, ngươi, sao ngươi
lớn lên trông lại giống nam nhân vậy, ngực cũng giống như nam nhân a,
bằng phẳng…” Vừa nói vừa ấn ấn ngực hắn.
Tống Mạch không hiểu sao lại buồn cười, đã say tới như vậy rồi, ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt nổi.
Đang định ôm nàng đứng lên, tay hắn bỗng bị nàng cầm lấy. Chưa kịp để hắn
phản ứng lại, nàng đã đặt tay hắn lên ngực mình, “Cho ngươi sờ ta này,
thế này mới gọi là nữ nhân chứ… Thang Viên, ha ha, của ngươi quá bằng
phẳng, chẳng có nam nhân nào thích bằng phẳng, bọn họ, bọn họ đều thích
như ta ấy…”
Vừa to lại mềm…
Tống Mạch như chạm phải bàn ủi nóng mà vội vàng rụt tay về, không ngờ nàng đột nhiên xoa ngực hắn khóc rất to: “Thang Viên, thực ra bằng phẳng hay không bằng phẳng đều không
sao. Ngươi như vậy, không có ai thích, của ta to như vậy, hắn cũng không thích. Những nam nhân khác thích có ích gì, hắn không thích, nơi này
của ta có cũng bằng không…Thang Viên, ta muốn đổi với ngươi, ta muốn
biến thành nam nhân. Như vậy, ta có ra ngoài buôn bán, sẽ không có ai
xem thường ta, ta là nam nhân, cũng sẽ không sợ ai động chân động tay
với ta… Thang Viên, chúng ta đổi cho nhau đi…” Dứt lời lại đặt tay hắn
lên ngực nàng.
Lúc này Tống Mạch đã quên mất phải rụt về.
“Hắn” mà nàng nói tới, là hắn phải không?
Hắn, hắn có thích không?
Ma xui quỷ khiến, không thể khống chế, hắn nắm lấy nơi đó của nàng, khẽ nhéo.
Trong phút chốc, máu toàn thân như chảy hết xuống dưới, nơi nào đó nhất trụ kình thiên.
“Ưm, Thang Viên, nơi này của ngươi sao lại đặt thêm một cây gậy nữa vậy….À,
ngươi định giúp ta đánh hắn sao? Không cần đâu, hắn không muốn, ta có
chủ động cho hắn hắn cũng không muốn, hắn ghét bỏ ta…Thang Viên, ngươi
cất gậy đi…Ơ, hình như không đúng, sao cái gậy này lại ngắn như vậy?”
Đường Hoan mơ mơ màng màng ngồi dậy, cúi đầu nhìn vật trong tay mình. Tống
Mạch gấp gáp muốn đẩy nàng ra, nhưng khi hắn vừa muốn cử động, tay nàng
liền mạnh lên, chân hắn mềm nhũn, bị nàng đẩy ngược lại, không khống chế được mà ngã ngồi xuống đất. Đường Hoan thuận thế nằm úp sấp xuống, hay
tay cách một lớp quần nắm lấy Tống Mạch nhỏ, ngốc nghếch nhìn chằm chằm
chỗ đó, “Thang Viên, ngươi, sao ngươi lại giấu gậy ở trong quần? Ngươi
khâu túi tiền ở trong quần à? Vì sao lại dựng đứng thế này?”
Rốt cuộc Tống Mạch cũng không chịu nổi, nắm lấy tay nàng tách ra.
Tay bị cầm chặt lấy, khuỷu tay vốn chống ở chân hắn cũng rời đi, Đường Hoan lập tức ngã vào giữa hai chân hắn, má vừa vặn đặt ở trên mình Tống Mạch nhỏ.
“Ha ha, Thang Viên, ngươi lại còn ủ nóng cả cây gậy nhỏ nữa à…”