9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 39 : Hoa đào
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Cây gậy nhỏ…
Nghe nữ nhân nói về cái đó của mình như thế, vốn Tống Mạch còn vì má nàng
dán vào nơi đó mà nổi lên những xao động lạ lẫm; nay tất cả trong nháy
mắt đã biến thành một loại nhục nhã, xúc động muốn dạy dỗ nàng trào lên
không kém gì đêm đó.
Chỉ có điều, đêm đó hắn là phẫn nộ, lần này lại là muốn chứng minh bản thân.
Chứng minh thế nào?
Ngực hắn không ngừng phập phồng, giống như vừa trói xong một con heo, thở hổn hển như trâu.
Trong lúc hắn đang nhìn chăm chăm vào đỉnh đầu nàng nghĩ làm sao để dạy dỗ
nàng thì Tống Mạch nhỏ vì muốn chứng minh mình không phải là cây gậy nhỏ đã phản kháng, giãy dụa trong tay nữ nhân kia. Nhưng Tống Mạch nhỏ
không tay không chân nên nó không thể đẩy nữ nhân đó ra được, chỉ có thể thở phì phò tức giận, càng tức lại càng lớn, ý định dùng biện pháp này
đá văng nữ nhân kia ra.
Nhưng lại bị đối phương vô tình trấn áp.
Đường Hoan cũng không ngẩng đầu lên, càng thêm hiếu kỳ siết chặt Tống Mạch
nhỏ, giọng nói tràn ngập vẻ tò mò, “Thang Viên, vì sao cây gậy này dường như có thể… biết cử động a…với lại, cây gậy trước đó đâu? Cây gậy này
ngắn như vậy, trên dưới cũng không đồng đều, làm sao đánh hắn cho được…
Ha ha, nhưng mà nghịch nó rất thích, ngươi xem này, nó có thể dịch sang
trái sang phải, phía trên đỉnh còn giống như nấm ấy…Ưm, ta rất thích cây gậy này…” Dứt lời, nàng nằm nghiêng trên đùi phải Tống Mạch, rồi đưa
tay tới đai lưng của Tống Mạch, định len vào trong lấy cây gậy.
Tống Mạch bị động tác của nàng dọa cho sợ sệt, hắn đứng vụt dậy rồi đè chặt bả vai của nàng, trầm giọng quát: “Tỉnh tỉnh!”
Đường Hoan sợ run cả người, ánh mắt mơ màng dừng lại trên khuôn mặt hắn, mắt
chớp chớp, trên mặt hiện lên nét hoang mang, “Không phải Thang Viên, là
…là Tống Mạch?” Dường như muốn xác nhận, nàng nâng tay lên sờ mặt hắn.
Tống Mạch quỳ, nàng cũng quỳ, hắn cao hơn nàng rất nhiều nhưng khi bàn
tay nàng từ từ chạm vào gần hắn thì giống như không hề lo lắng hắn sẽ
tránh đi.
Tống Mạch vốn định tránh nhưng ở trong ánh mắt ngốc
nghếch của nàng, phát hiện nước mắt vẫn còn vương trong mắt nàng thì
không thể nào cử động được nữa, mặc cho bàn tay mềm mại nhỏ nhắn dán
chặt lên mặt hắn, mặc cho nàng tùy ý vuốt ve.
Ánh mắt của nàng
rất chăm chú, dần dần Tống Mạch cũng không chống đỡ nổi nữa, sợ nàng đột nhiên tỉnh dậy phát hiện ra hắn đang mềm lòng và dung túng, định đứng
dậy.
Đúng lúc này Đường Hoan bổ nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy bả vai hắn, khóc lóc đáng thương: “Tống Mạch, vì sao chàng lại không chịu
thích ta? Chàng nói xem, rốt cuộc ta có chỗ nào không xứng với chàng,
hay là ta đã làm chuyện xấu gì chọc giận chàng khiến chàng phiền chán?
Chàng nói cho ta biết, ta sửa là được rồi…Tống Mạch, ta thích chàng, ta
muốn gả cho chàng, làm nữ nhân của chàng, ta muốn được dựa vào chàng,
như vậy ta sẽ không cần phải bước ra ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân, cũng không cần vì mấy đồng bạc mà phải đưa đẩy với nam nhân, càng không lo sợ bị người xấu bắt nạt. Tống Mạch, Tống Mạch, vì sao chàng không…”
Không cái gì?
Tốn Mạch còn đang chờ nàng nói tiếp thì chợt thấy một lúc lâu sau nàng cũng không có động tĩnh gì. Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện nàng đã ngã vào vai hắn ngủ rồi, sở dĩ không trượt xuống là vì tay hắn không biết từ
khi nào đã ôm lấy nàng.
Hắn cười khổ.
Phiền chán nàng sao?
Không thể, bởi vì nàng phải kiềm tiền. Làm một nữ nhân, cuộc sống vốn đã không dễ dàng.
Thích nàng sao?
Tống Mạch không biết thích là như thế nào, hắn chỉ biết đột nhiên hắn cảm
thấy rất thương nữ nhân này, đột nhiên rất muốn chăm sóc nàng, không
muốn để nàng bị ai ức hiếp nữa.
Nhưng hắn không biết nên mở miệng như thế nào. Trước đó không lâu hắn mới lạnh lùng cự tuyệt nàng, uy
hiếp nàng nếu còn dám dây dưa nữa sẽ giết nàng. Nay, khi nàng thanh tỉnh thì hoàn toàn không để ý tới hắn, hắn làm sao có thể chủ động đi tìm
nàng, nói hắn bằng lòng lấy nàng?
Hắn không dám. Bây giờ là nàng
uống rượu cho nên mới yếu đuối đáng thương như vậy, một khi nàng tỉnh
rồi, có lẽ sẽ giống như mấy ngày trước đây, lựa chọn quên hắn đi? Nàng
thẳng thắn như vậy, nếu hắn đi tìm nàng, hẳn nàng sẽ chế giễu khi trước
là hắn ra vẻ rụt rè?
Tống Mạch chợt thấy đau đầu. Thực ra ngay cả tính cách thực sự của nàng hắn còn chưa biết hết, vì sao trong đầu chợt nảy ra ý định lấy nàng cơ chứ?
Có lẽ là vì thấy nàng quá đáng thương. Buổi tối ngủ một giấc, có lẽ sẽ không còn ý nghĩ này nữa.
Bóp bóp trán, Tống Mạch bế nữ nhân đã mê man này đi đến chân tường, dẫm lên giá đỡ, đặt nàng nằm úp sấp trên bờ tường trước, khi hắn trèo tường qua rồi mới đem người xuống, bế tới tận cửa phòng. Đèn bên trong vẫn sáng,
có lẽ nha hoàn sợ chọc tức nàng nên đã ngoan ngoãn trốn trong sương
phòng, không thấy bóng dáng.
Tống Mạch lại càng thêm đau lòng.
Nha hoàn thì cũng chỉ là nha hoàn, chỉ biết nghe lời nàng mà làm việc,
sẽ không thực sự quan tâm tới nàng. Tựa như vừa rồi, nàng đã say tới vậy nằm trên bờ tường, nếu Thang Viên là người thân của nàng, cho dù nàng
có mắng khó nghe tới mức nào, chắc chắn vẫn sẽ ở bên cạnh không rời, cho dù là trốn ra sau cánh cửa len lén để ý cũng được mà.
Cô đơn thế này, chỉ có nàng và hắn.
Hắn là nam nhân, đã quen tới mức cảm thấy không sao cả. Còn nàng là nữ
“Dừng tay!”
Tống Mạch từ đằng xa cũng không thể nào nhìn được nữa, mắt hắn đỏ rực chạy tới chỗ hai người.
Lâm Phái Chi chấn động, ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân đứng bên bờ hồ nổi
giận đùng đùng, thì lập tức đứng dậy, kéo Đường Hoan ra phía sau, nhíu
mày quát: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
Tống Mạch lạnh lùng sải bước tới mỏm đá, “Giao Thủy Tiên cho ta.”
Lâm Phái Chỉ sửng sốt một lát liền hiểu ngay. Trách không được đêm đó tên
đồ tể này muốn giết heo, quả nhiên đúng như lời Thủy Tiên nói, là gã cố
tình phá hỏng chuyện tốt của hắn, bởi vì hắn cũng thích Thủy Tiên!
Giống như nghe xong chuyện gì đó rất buồn cười, Lâm Phái Chi cao giọng cười
to, “Ngươi tính cái gì vậy? Một gã đồ tể thế mà cũng dám tranh nữ nhân
với ta? Thủy Tiên, nàng tới nói cho hắn biết, là nàng nguyện ý theo ta,
hay là muốn theo hắn đây?”
Đường Hoan bị hắn kéo ra đằng trước,
vừa giữ chặt vạt áo bị kéo rách, vừa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào
Tống Mạch: “Sao, sao huynh lại tới đây?”
Giọng nói của nàng không đúng, Lâm Phái Chi nhíu mày, Tống Mạch tiến lên từng bước ý định kéo
Đường Hoan về. Đường Hoan tránh né lui về phía sau, Tống Mạch khẩn
trương, “Thủy Tiên, nàng, nàng đi theo ta đi, ta, ta đồng ý lấy nàng.”
Việc đã tới nước này, hắn không bao giờ muốn cố kỵ bất kỳ điều gì nữa,
thầm nghĩ chỉ muốn nàng biết, hắn nguyện ý che chở nàng.
Đường Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nàng rõ ràng đang cười nhưng nước mắt lại rơi như mưa: “Thật sao? Chàng, chàng nguyện ý lấy ta?”
“Ta nguyện ý!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đấy?”
Tống Mạch và Lâm Phái Chi hai miệng cùng nói, trong lời nói của người sau rõ ràng mang theo tức giận, tay với ra muốn bắt lấy nàng.
Đường
Hoan né tránh hắn, một mực thối lui về phía vách núi đá đen bên cạnh. Ở
trong ánh mắt khiếp sợ của hai người, nàng mỉm cười nhìn về phía Tống
Mạch: “Tống Mạch, có thể đợi được những lời này của chàng, đời này của
ta đã sống không uổng phí rồi. Chỉ có điều, thân thể của ta đã bị hắn
xem qua, ta đã không còn sạch sẽ. Tống Mạch, nếu có kiếp sau, chàng nhất định phải lấy ta trước người khác đấy?”
Nàng đứng ở nơi nguy
hiểm như vậy, tim Tống Mạch cũng như treo lên, giọng nói run run: “Thủy
Tiên, nàng đừng nói như vậy, nàng lại đây, bây giờ ta sẽ lấy nàng ngay!”
Đường Hoan lắc đầu, nàng nhìn hắn một lần cuối, giống như muốn khảm sâu hình
dáng hắn vào trong trí nhớ, sau đó khép mắt lại, cúi người, nhảy xuống.
“Tống Mạch, ta yêu chàng!”
Trong tiếng nước đổ ầm ầm đinh tai nhức óc, chợt vang lên tiếng hét hòa vào
tiếng cười vang vọng của nữ nhân. Tống Mạch không kìm lòng được đuổi
theo, thắt lưng lại bị người ta ôm lấy, vì thế hắn chỉ có thể nhìn theo
bóng người áo hồng kia nhanh chóng rơi xuống, đầu óc hắn liền rơi vào
hỗn độn, phía trước truyền tới một tiếng “bùm”, tiếng đó khác hẳn tiếng
nước nhưng rồi lại nhanh chóng bị tiếng thác nước đổ xuống bao phủ.
“Nàng vờ diễn thôi, ngươi tưởng chết thật sao?!”
Cơ thể bị người ném mạnh xuống, Tống Mạch ngã ngửa ra.
Đỉnh đầu là bầu trời xanh, có cơn gió khẽ thoảng khiến từng cánh hoa rơi xuống mặt hắn, từ từ phiêu đãng.
Nam nhân bên cạnh mắng cái gì, Tống Mạch không nghe thấy, chỉ nghe thấy
tiếng hét của nàng quanh quẩn trong sơn cốc, một tiếng lại một tiếng,
liên miên không dứt.
“Tống Mạch, ta yêu chàng…”
.
.
.
.
.
Dưới đáy hồ, Đường Hoan kéo bộ y phục vướng bận trên người ra, như một người cá, linh hoạt bơi về phía xa xa.
Loại thác nước này thì tính là cái gì đâu? Năm nàng mười tuổi, sư phụ đã ném nàng từ trên thác cao trăm trượng rồi bỏ đi cơ mà. Nàng sợ tới mức kêu
hét kinh hoàng, nhưng sư phụ lại ỷ vào một thân khinh công tuyệt diệu đi theo bên người nàng, còn “tán gẫu” hỏi nàng có thích cảm giác “bay
bổng” này không…
Có thích bay không Đường Hoan không nhớ rõ, chỉ
nhớ lần đó nàng đã uống đủ một bụng nước, sau này sư phụ lại quăng nàng
xuống, nàng dùng tốc độ nhanh nhất học xong công phu nín thở dưới nước.
Tống Mạch, ta ở dưới chờ ngươi tới tìm ta.