9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 40 : Sáng ngời

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Tống Mạch là một gã đồ tể, là một kẻ thô lỗ.



Khi còn nhỏ, sau hai năm đọc sách hắn liền đi theo phụ thân học giết heo,

mài dao xẻ thịt, giúp đỡ phụ thân. Tới khi trưởng thành, phụ mẫu lần

lượt mất đi, hắn dựa vào tay nghề tổ truyền một mình sống tiếp. Bởi vì

tính cách trầm lặng nên hắn không giỏi việc giao tiếp. Vì vậy, hắn không hề biết gì về chuyện tình của tài tử giai nhân trong sách, cũng không

biết cái gì gọi là thề non hẹn biển.



Hiểu biết của hắn đối với tình yêu nam nữ, chỉ gói gọn trong những vở kịch trên sân khấu phụ thân đưa hắn đi xem thủa nhỏ.



Phụ thân là một người thô lỗ, ông thường chọc giận mẫu thân, ví như khi ăn

cháo sẽ phát ra tiếng húp sụp soạp, trước khi ngủ thì quên rửa chân, mỗi khi đó, mẫu thân đều sẽ trách mắng phụ thân. Lúc tâm trạng phụ thân tốt người nhất định sẽ cười haha ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng khó

chịu thì sẽ quát lại mẫu thân, rồi sau đó hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Nhưng Tống Mạch vẫn nhớ rất rõ, mẫu thân tức giận thì tức giận,

tới khi phụ thân phải ra ngoài, đồ đạc mang theo mẫu thân đã sớm chuẩn

bị sẵn, đồ ăn thì phụ thân thích ăn cái gì bà sẽ làm cái đó, sẽ không

bởi vì tức giận mà không quan tâm tới phụ thân.



Có lần Tống Mạch

đi ra ngoài cùng với phụ thân, gặp cảnh hai phu thê nhà kia cãi nhau,

người vợ kia vừa mắng chồng mình không nên uống rượu, vừa vỗ lưng cho

nam nhân đó. Phụ thân nhìn thấy cảnh đó, cười nói với hắn bảo: trong

lòng nữ nhân có con hay không, đối với con có tốt hay không, đừng nghe

miệng nàng nói, mà hãy xem nàng làm thế nào. Có một số nữ nhân nói năng

chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hũ, cũng có một số người miệng nói

ra lời đẹp như hoa nhưng một việc nhỏ cũng không chịu làm vì con, còn

dặn hắn sau này tìm vợ đừng chỉ nhìn vào khuôn mặt của nữ nhân mà hãy

coi trọng tính tình của người ấy.



Trước kia, Thủy Tiên cũng luôn

miệng nói thích hắn, Tống Mạch nhận định nàng là một người xấu, không

đáng để tâm, cho tới buổi trưa hôm đó, khi nàng mang hai đĩa thức ăn

chay lại, Tống Mạch mới thật sự tin rằng nàng đối với hắn là có lòng,

mặc kệ được bao nhiêu.



Nhưng vở kịch trên sân khấu dạy cho hắn

một điều, nữ nhân tốt không thờ hai phu, nữ nhân nên thủ trinh vì nam

nhân, gặp cảnh bị người xấu khi nhục, thà rằng chết cũng không nguyện

sống mà chịu nhục.



Trước đây Thủy Tiên liếc mắt đưa tình cùng với người khác, hắn đương nhiên xếp nàng vào hàng nữ nhân hư hỏng, cho tới

khi nàng đem một thân trong sạch của mình cho hắn, hắn mới biết được

những hành động kia cũng chỉ do nàng bất đắc dĩ, mới cảm nhận được cái

gian khổ của một quả phụ như nàng.



Rồi tới hôm nay, nàng nhảy

xuống ở ngay trước mắt hắn chỉ bởi vì nàng bị Lâm Phái Chi nhìn thấy

ngực. Khi nhảy xuống, nàng còn hét lên nói cho hắn biết, nàng yêu hắn.



Nàng là một nữ nhân tốt, là một nữ nhân không thể nào tốt hơn. Nàng thích

hắn như vậy, chẳng màng hắn tổn thương, chẳng màng chết vì hắn.



Trên đời này sẽ không có ai đối với hắn tốt hơn Thủy Tiên, nhưng trước đó hắn đã đối xử thế nào với nàng?



Mắng nàng, đe dọa nàng, cho dù động lòng rồi cũng e ngại mặt mũi mà không chịu hòa nhã với nàng…



“Thủy Tiên!”



Hắn chạy vội đến bờ hồ, hướng về mặt hồ rộng lớn thét gọi tên nàng.



Không có ai trả lời hắn, chỉ có tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống mặt hồ.



Tống Mạch cởi ngay ngoại sam vướng bận, hắn muốn nhảy xuống tìm nàng. Hồ

nước sâu như vậy, có lẽ nàng sẽ không phải gặp chuyện không may.



Lâm Phái Chi sẽ không đời nào nhảy cả, thấy gã vậy bèn túm tay hắn lại nói: “Ta sẽ đến hạ du tìm xem, nhỡ đâu nàng bị trôi về phía dưới. Tống Mạch, ta với nàng ấy là ngươi tình ta nguyện, vừa rồi chẳng qua chỉ là diễn

thêm trò cho phong phú, ta căn bản không hề biết nàng lại để tâm tới

ngươi như thế, lại càng không biết nàng đang đùa giỡn trò gì, hôm nay

cho dù nàng gặp chuyện không may, cũng không liên quan gì tới ta,

ngươi…”



“Cút!”



Quay đầu lại cho gã đó một nắm đấm thật

mạnh, Tống Mạch nhảy bùm xuống hồ, nhanh chóng lặn xuống dưới. Tốt nhất

là nàng không nên có việc gì, nếu nàng gặp chuyện không may, hắn sẽ

khiến Lâm Phái Chi đền mạng!



Lâm Phái Chi lau máu dính trên khóe miệng, thầm nghĩ thật xúi quẩy, sau đó chạy về phía hạ du.



Việc xảy ra cho tới bây giờ, gã xem như đã hết hy vọng với Thủy Tiên, bất kể trước đó nàng đối với gã thật thật giả giả, trêu đùa cũng được, lợi

dụng cũng không sao, nhưng giờ nàng chơi lớn như vậy, cho dù nàng có còn sống, gã cũng không nguyện dây dưa với nàng nữa. Sớm biết nàng lại kiên cường khí khái như vậy, cho dù nàng có mỹ mạo tới đâu, gã cũng sẽ không quyến rũ nàng. Nếu chẳng may nàng chết…



Việc này chỉ có một mình Tống Mạch biết, không có bằng chứng, lấy thế lực của Lâm gia, Lâm Phái

Chi cũng không sợ Tống Mạch tố cáo gã với quan phủ.



Giờ gã hỗ trợ tìm người là vì một chút lương tâm. Nhưng nếu hơn nữa, ví như tới biệt

viện gọi người lại đây giúp thì gã không làm được. Vô duyên vô cớ, vì

sao gã lại phải nhiệt tình giúp đỡ như vậy? Việc này nháo cho lớn vào

rồi rơi vào tai trưởng bối, gã đừng có hy vọng tiêu dao như bây giờ.



Mặt trời dần xuống núi, sơn cốc trở nên mịt mờ.



Lâm Phái Chi thở hồng hộc chạy tới, vừa đúng lúc trông thấy Tống Mạch nổi

lên trên hít thở bèn hỏi: “Tống Mạch, ngươi tìm được rồi sao? Ta đã tới

hạ du xem qua, không có ai, nhất định nàng còn ở trong hồ.”
nàng không tài nào thở được nữa.



Tới khi hắn rốt cuộc cũng buông

nàng ra, Đường Hoan chỉ biết ngã vào trong lòng hắn, thở hổn hển chẳng

khác nào một con cá bị tách ra khỏi mặt nước. Hắn muốn rời đi, nàng lại

cố sức nâng cánh tay hắn lên, ấn đầu hắn ý bảo hắn hãy hôn lên cổ nàng,

rồi lại bảo hắn tiếp tục đi xuống, “Tống Mạch, hôn ta đi, ta muốn chàng

hôn nơi này, xóa sạch dấu vết của hắn đi…”



Tống Mạch làm theo mong muốn của nàng.



Nhớ tới tình cảnh nàng bị Lâm Phái Chi đè trên tảng đá, hắn hôn cắn chẳng

khác nào mãnh thú, giống như muốn ăn nàng sạch sẽ, ăn đến no bụng, làm

cho người bên ngoài chẳng thể nào mơ ước.



“Nhẹ chút nhẹ chút…ưm, chính là thế này, đúng là nơi đó, mút mạnh một chút…”



Đường Hoan tựa vào ngực hắn, bàn tay to của hắn đỡ sau lưng nàng, đầu ngửa ra sau, ưỡn bộ ngực căng đầy lên, mặc nam nhân này bữa bãi tàn sát trái

phải, chỉ khi nào hắn làm nàng đau quá mức nàng mới ngọt ngào chỉ bảo

hắn.



Một người bị đè xuống nằm trên tấm đệm áo, một người phủ lên trên. Càng hôn hắn lại càng muốn nhiều thêm, tới khi Đường Hoan đẩy hắn nằm xuống, Tống Mạch cũng không có lấy nửa điểm chối từ, chỉ ôm chặt

lấy nàng, “Có phải sẽ làm nàng đau không?”



Đây là dịu dàng quan tâm trước nay hắn chưa từng có.



Trong lòng Đường Hoan chợt dâng lên cảm giác trìu mến, thở gấp nói với hắn:

“Chàng đừng động, để ta từ từ đón nhận chàng, chờ tới khi ta nói có thể, chàng mới được động, có được không?”



“Được.” Thanh âm Tống Mạch khàn khàn, không nghĩ tới cảm giác bên dưới, cắn vành tai nàng.



Đường Hoan thoải mái quay đầu sang bên cạnh, do dự tiến tới, cẩn thận ngồi xuống.



Không phải là lần đầu tiên, lại có màn mở đầu rất dài từ trước, bên trong

nàng đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón hắn, chỉ sau một chút

ngắn ngủi khó chịu, Đường Hoan không nhịn được nhanh hơn, trong miệng

ngâm nga thành tiếng.



Không cần hỏi cũng biết là nàng đang rất thoải mái.



Tống Mạch không cần băn khoăn nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to cầm lấy chân nàng, chỉ trong chốc lát đã áp nàng nằm xuống dưới, hắn quỳ gối

trước người nàng, tách hai chân nàng ra, vội vàng tiến vào.



Lửa nóng bùng lên, cả hai quấn quýt cùng một chỗ.



Trên vách động, bóng dáng cả hai lồng vào nhau cử động mãnh liệt, biến hóa

các loại tư thế, nóng rực giống như muốn so cùng với ngọn lửa ngoài cửa

động. ngọn lửa bị khiêu khích, càng cháy càng to, phát ra tiếng lách

tách nhưng cũng không thể nào so với tiếng thở dốc yêu kiều liên tục

không ngừng trong sơn động được.



Hình bóng trên vách động tựa như khiêu khích, ngọn lửa không cam lòng. Nó không cam lòng càng cháy càng

vượng. Cho tới khi củi gỗ ngày càng ít, tro tàn ngày càng nhiều, ngọn

lửa ngày càng suy yếu, bóng dáng trên vách động ngày càng bị bóng tối

dần dần nuốt chửng hết, ngọn lửa mới cảm thấy mỹ mãn mà phát ra một

tiếng tách nhỏ, hóa thành từng đợt khói mỏng, đồng quy vu tận cùng cái

bóng trên vách động.



Vì thế, ánh trăng không thể nào chiếu vào trong sơn động, chỉ còn đôi nam nữ phát ra tiếng vang ái muội.



Đường Hoan cảm nhận được ánh sáng trắng, nàng giống như trước đây muốn đâm

cho hắn một nhát cuối cùng, nói cho hắn biết chẳng qua nàng chỉ đang dối gạt hắn mà thôi. Cũng không biết nói làm sao vì lần này Tống Mạch hung

mãnh khác thường. Nàng bị hắn đè chặt xuống, bị hắn bắt phải thừa nhận

hắn từ đằng sau, không đẩy được hắn, vừa mới phát ra một tiếng đã bị một cú thúc sâu của hắn phá vỡ.



“Tống…A…”



Đường Hoan không

cam lòng, nàng không cam lòng để yên cho Tống Mạch cứ thể hưởng thụ tư

vị giao hòa ngọt ngào cùng với nữ nhân. Cơ thể hắn khiến nàng thoải mái

không cách nào khống chế được, dù sao việc này cũng là đôi bên cùng có

lợi, hắn mạnh mẽ, nàng mới có thể hưởng thụ càng nhiều, nhưng nàng muốn

khiến cho lòng hắn khó chịu, muốn ngay tại thời khắc cuối cùng cho hắn

biết tình yêu của hắn chẳng qua chỉ là một trò đùa.



“Tống, ta…ta muốn…”



Nàng cắn răng không cho phép bản thân hưởng ứng, muốn để hắn lật nàng lại,

để nàng dễ dàng nói thẳng vào mặt hắn, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn.



“Nàng muốn, ta sẽ cho nàng!”



Tống Mạch lại hiểu lầm ý của nàng, bàn tay to ghìm chặt eo nhỏ của nàng,

mạnh mẽ đâm vào, đâm đến nơi sâu nhất, đem tình yêu ngập tràn của mình

bằng một phương thức khác giao hết cho nàng, thuận tiện đưa nàng lên cao triều.



“Ngươi…”



Đường Hoan muốn mắng hắn là đồ chết tiệt, đáng tiếc chùm sáng trắng đã không cho nàng cơ hội, khi nàng còn chưa

kịp thở đã phủ lên nàng.



Tống Mạch, ngươi là đồ chết tiệt…



Nàng còn chưa từ bỏ ý định chửi bới, cho dù chính nàng cũng không nghe được lời mình nói.