9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 41 : Ngực phẳng
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Khi Đường Hoan khôi phục lại ý thức, thiếu chút nữa bị mắc ói mà chết.
Ngôi miếu đổ nát phủ đầy tro bụi, trên mặt đất tỏa ra mùi rơm rác khó ngửi, ở xa xa nàng còn nhìn thấy một thứ mà nàng không bao giờ muốn nhìn lại
lần thứ hai…
Không kịp tìm hiểu xem trí nhớ của thân thể này ra sao, nàng vội bịt kín miệng xông ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời chói chang rọi thẳng xuống, luồng không khí nóng rực như thiêu đốt xung quanh, dường như muốn cắn nuốt vật còn sống duy nhất ở
đây là nàng. Đường Hoan chạy một hơi tới bìa rừng, dựa vào thân cây thở
dốc. Thở hổn hà hổn hển, tứ chi vô lực trượt trên mặt đất, cái bụng đói
kêu lên những tiếng rột rột.
Dường như đã lâu lắm rồi không còn bị đói như thế này nữa.
Đường Hoan khó chịu ôm bụng, vừa cúi đầu xuống, mới phát hiện xiêm y trên
người rách tả tơi, hai tay nhỏ bé đen thui, dùng sức kì một cái, kì ra
một lớp bùn dày.
Xa xa thấp thoáng tiếng nước chảy, Đường Hoan
không chút do dự chạy theo tiếng nước, trong lòng rên rỉ không thôi.
Không cần nghĩ, đơn giản chỉ nhìn vào trang phục trên người, nàng đoán
có lẽ đây chính là giấc mộng thảm nhất của nàng.
Thật vất vả mới được làm phu nhân, chớp mắt một cái đã biến thành ăn mày rồi!
Ở trong sông kỳ kỳ cọ cọ ba bốn lần, đổi ba bốn chỗ ngược dòng, cho tới
khi làn da bị nàng chà xát đỏ cả lên, Đường Hoan mới ngã ngồi ở một chỗ
sau tảng đá, nghiêng người bên bờ sông, ở trong bóng râm nhắm mắt trầm
tư.
Lần này, nàng là người câm!
Người câm đấy!
Đường Hoan oán hận xọc tay vào bờ cát, buộc chính mình xem nhẹ sự thực này, tiếp tục nhớ lại.
Người câm này cũng coi như là một tiểu khất cái thông minh, biết nữ giả nam
trang xen lẫn trong đám lưu dân, chạy trốn thẳng tới Giang Nam đông đúc
và giàu có này. Phía trước đi thêm ba dặm nữa chính là một thị trấn nhỏ, tiểu khất cái định ở trong ngôi miếu đổ nát ngủ trưa, buổi chiều mát mẻ hơn một chút thì lại đi vào trong huyện xin cơm. Trước mắt mặc dù đã
vào thu, nhưng tháng Bảy nắng to, nắng gắt cuối thu vẫn cực kì chói
chang.
Về phần họ của tiểu khất cái thậm chí tên là gì, bản thân
nàng cũng không nhớ rõ, chỉ biết là dáng vẻ mình đại khái khoảng mười
lăm sáu tuổi…
Đợi chút, mười lăm mười sáu tuổi?
Đường Hoan ngồi bật dậy, nhìn xuống dưới ngực.
Nhìn xong rồi, nàng không cam lòng lấy tay bóp bóp…
Hai cái bánh bao bẹp này, thực sự là mười lăm mười sáu tuổi ư?
Làm sao có thể! Tiểu ni cô Cẩm Chi cũng ở độ tuổi này, bộ ngực không khác
lắm với nàng lúc đương thời, đều là hơn hẳn người khác!
không thể căn cứ vào giọng nói mà phán đoán nàng là nam hay nữ, mà với
thân thể nữ giả nam trang lép kẹp này, báo bớt đi hai tuổi, yết hầu thì
có thể nói là chưa trưởng thành nên còn chưa phát triển, dung mạo môi
hồng răng trắng cũng có thể quy về giống của cha mẹ tốt. Như vậy, chỉ
cần nàng khẳng định mình là nam, chỉ cần nàng khi giơ tay nhấc chân chú ý một chút, thì những người đó sẽ không hoài nghi nàng, nhiều nhất chỉ
khen nàng đẹp như một cô nương thôi.
Mặt trời đỏ dần lặn về tây, trời sắp tối rồi, cuối cùng cũng đến lượt nàng.
Nếu không đến lượt nàng, Đường Hoan cũng sắp chết đói. Vừa rồi vội vàng hỏi thăm tin tức, đã quên ăn cơm trước, thật sự là quá sai lầm.
“Được rồi, được rồi, ngày báo danh cuối cùng cũng kết thúc, không đến lượt cứ trở về trước đi, chờ sau này khi ông chủ lại tuyển đệ tử, mọi người nếu còn muốn bái sư, nhớ phải đến sớm nhé!” Tiểu nhị cười hớ hớ hét to.
Đáng tiếc cho dù hắn có cười tươi như hoa, cũng không có ai vỗ tay ủng hộ.
Những người này đã xếp hàng đợi cả nửa ngày nhưng vẫn ra về tay không,
ví như gã cao lớn xếp trước Đường Hoan, tất cả đều bước lên, ngăn tiểu
nhị lại không cho hắn vào cửa, buộc hắn ghi danh hết cho mọi người mới
cho đi.
Tiểu nhị cũng không phải là loại vô dụng, liền quay đầu gọi người ở bên trong đi báo quan, nói ở đây có ác dân làm loạn.
Quan hệ của Tống gia với quan phủ vẫn luôn không tệ, người gây loạn vừa nghe thế, vội vàng giải tán.
Tiểu nhị sửa sang lại quần áo, mắng một câu, xê bàn ra định đi vào.
Hai bàn tay nhỏ bé lại đặt ở trên bàn, tiểu nhị ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt đen bóng tràn đầy cầu xin.
Đường Hoan chỉ vào danh sách hắn thu vào trong người, ý tứ lại vô cùng rõ ràng.
Tiểu nhị lấy lại tinh thần, thử thăm dò hỏi: “Ngươi không thể nói chuyện? Mà vẫn muốn làm học đồ?”
Đường Hoan gật đầu.
Tiểu nhị cười giễu cợt: “Câm điếc còn muốn đến bái sư, về nhà đợi đi thôi!” Sau đó kéo cái bàn ra muốn đi vào.
Đường Hoan ôm lấy thắt lưng hắn, không cho hắn đi.
Tiểu nhị lảo đảo một cái, bàn chân đụng vào cửa, phát ra tiếng bộp, tay hắn
cũng bị đè xuống, hắn bị đau đến nhe răng nhếch miệng.”Rầm rầm” một
tiếng cái bàn bị đổ xuống, hắn bắt được tay Đường Hoan muốn đẩy nàng ra: “Giỏi cho tên câm nhà ngươi, nói tử tế với ngươi mà ngươi còn động tay
động chân, xem xem ông đây dạy dỗ ngươi thế nào!”
Đường Hoan đã
đói bụng cả ngày trời, làm gì có hơi sức chứ, tiểu nhị kéo một cái, liền quăng nàng ra ngoài. Nhưng Đường Hoan đã sớm ngắm được phương hướng
tốt, nhờ lực đạo của hắn, nhào thẳng vào trong cửa hàng, lảo đảo xông
lên phía trước mấy bước, rốt cục vẫn không kìm được thế công, đổ nhào về phía trước.
“Cẩn thận.”
Mắt thấy sắp ngã xuống đất, bên cạnh bỗng vươn ra một đôi tay, giữ chặt bả vai nàng nhấc lên, sau đó là xách cả người lên.
Đường Hoan kinh ngạc ngẩng đầu.
Trên người Tống Mạch mặc một bộ thanh sam, làn da như ngọc, con mắt như sao, tuấn dật tựa như tiên giáng trần.