9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 42 : Sờ tay
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Sau khi Tống Mạch đỡ Đường Hoan dậy liền thu tay về, xoay người hỏi tiểu nhị: “Sao lại thế này?”
Hắn nói năng thận trọng, còn chưa lớn tuổi, mà trên người đã có khí chất
nghiêm nghị không giận mà uy, các sư phụ lớn tuổi trong cửa hàng đều
kính trọng hắn, còn trẻ tuổi như tiểu nhị thì vừa kính vừa sợ. Bởi vậy
hắn vừa xuất hiện, tiểu nhị đã thu hồi ngay dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi,
cung kính đứng ở cửa, buồn bực đáp lại: “Ông chủ, tiểu tử này tới muộn
không kịp báo danh, cầu xin con ghi danh cho nó, con không muốn vì nó mà làm hỏng quy củ, nó liền ra tay cản trở con.”
Tống Mạch liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt lại đưa về phía Đường Hoan.
Đường Hoan không đợi hắn mở miệng liền quỳ xuống, ngón tay chỉ về phía hàng
đèn lồng treo trên kệ, ánh mắt kiên định nhìn Tống Mạch.
Tiểu nhị ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông chủ, nó là người câm.”
Tống Mạch “Ừm” một tiếng, thấy thân mình Đường Hoan yếu ớt, hai má gầy tóp,
nhíu mày hỏi nàng: “Ngươi tới bái sư, người trong nhà có biết không?”
Đường Hoan lắc đầu, chỉ chỉ lên trời, cụp mi mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Tống Mạch ngầm hiểu. Thấy thiếu niên thân bị tàn tật mà song thân đều mất
hết, không giống như trước kia có người cũng chặn đường như vậy liền
đuổi thằng họ đi, ra hiệu Đường Hoan cho đứng lên trước, “Cho ta xem tay của ngươi.”
Năm đó khi sư phụ thu nàng làm đồ đệ cũng từng xem
tay của nàng, Đường Hoan đoán chừng chọn đồ đệ đại khái đều phải trải
qua một cửa này chăng? Nên ngoan ngoãn đưa tay ra. Sư phụ hay xoi mói
bắt bẻ như vậy cũng phải khen nàng xương cốt đẹp đẽ hiếm thấy, nếu chỉ
xem tướng tay, chắc nàng vẫn được Tống Mạch coi trọng chứ?
Tống
Mạch là một người bình thường, làm sao có thể biết được chuyện sờ xương
xem tướng, hắn chẳng qua là muốn xem hình dạng bàn tay của thiếu niên
này. Đợi Đường Hoan vươn tay ra, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy ngón tay
nàng mảnh nhỏ thon dài, thoạt nhìn có vẻ rất linh hoạt, thầm khen một
tiếng, sau đó cầm bàn tay phải của nàng ấn lên đốt ngón tay, mềm mại
không xương. Hắn có chút kinh ngạc, làm cái nghề này, ngón tay cứng
tuyệt đối không được, nhưng một người nam nhân bình thường sao lại có
một đôi tay như vậy…
Cả Phó Ninh và bốn vị sư phụ chia nhau ra đứng bên cạnh năm cái bàn, vẫn là Phó Ninh mở miệng: “Bây giờ ta cùng
bốn vị sư phụ làm mẫu cắt giấy như thế nào, xin các vị nhìn kỹ rõ ràng.
Chúng ta chỉ làm mẫu một lần, sau đó các vị tự mình cắt giấy, thời gian
vẫn là một nén nhang như trước. Trước mắt các vị có chuẩn bị ba phần
giấy Tuyên Thành, cuối cùng giao cho chúng ta phần giấy cắt mà các vị
cảm thấy đẹp nhất là được, gia sư sẽ chọn lấy năm người hợp với ý của
người nhất, tiến vào trận tỷ thí thứ ba.”
“Cái này tính là tỷ thí gì chứ? Làm gì có đại nam nhân nào…”
Có người nhỏ giọng oán giận, Phó Ninh mỉm cười nhìn sang: “Nếu không muốn
tỷ thí, bây giờ cũng có thể rời đi, chúng ta không bắt buộc.”
Nam nhân ủ rũ đi xuống.
“Tốt lắm, chúng ta bêu xấu, xin các vị nhìn kỹ.”
Phó Ninh mỉm cười đứng đó, cầm lấy kéo cùng giấy Tuyên thành, thuần thục cắt xong.
Đây là khảo nghiệm năng lực quan sát và khéo tay sao?
Trong lòng Đường Hoan im lặng, đưa mắt nhìn Phó Ninh, trong đầu lại nghĩ tới Cẩm Chi.
Cẩm Chi dịu dàng khéo tay, ngày lễ ngày tết cắt ra hoa văn mừng lễ, trông rất sống động.
Đường Hoan vô cùng biết ơn sư phụ, đã xếp cho giấc mộng Cẩm Chi ở trước!
Một nén nhang qua đi, nàng như nguyện đi cùng với bốn người khác, dưới sự dẫn dắt của Phó Ninh tham gia trận tỷ thí thứ ba.
Sau đó, nàng gặp được Tống Mạch.
Sau đó, Tống Mạch hỏi năm phần cắt giấy lúc trước là từ tay ai cắt, rồi nghiêm trang lần lượt sờ tay bọn họ.
Sau đó, đứa câm như nàng nhờ vào một đôi tay đẹp mà giành chiến thắng.
Trong lúc quỳ xuống dập đầu, Đường Hoan rất muốn hỏi nam nhân đằng trước,
hành hạ nửa ngày, thì ra ngài chỉ vì là muốn chọn một đôi tay đẹp thôi
sao?