9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 43 : Hiếu thuận

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Nhìn tiểu đệ tử mới nhận trước mắt, Tống Mạch nhất thời có chút khó xử.



Thực ra tối qua khi hắn chuẩn bị đi ngủ, hắn đã nghĩ tới thiếu niên này,

cũng đã cân nhắc qua về cậu. Hay nói cách khác rốt cuộc hắn cũng không

rõ người không biết nói có thích hợp với nghề này hay không, sau đó hắn

nhanh chóng đưa ra kết luận, là … cực kỳ thích hợp.



Muốn làm đèn

lồng tốt, trong lòng phải tĩnh lặng, khéo tay và có ngộ tính, thiếu một

thứ cũng không được. Sư phụ truyền thụ kỹ thuật, đệ tử chỉ cần có thể

nghe có thể nhìn, nghiêm túc quan sát lĩnh ngộ, không cần phải nói

chuyện. Ngoài ra, bởi có chướng ngại về ngôn ngữ, những người này chắc

chắn sẽ chịu được cô đơn, dễ dàng thích nghi với sự yên tĩnh, một lòng

một dạ làm đèn lồng.



Hôm nay, biểu hiện của thiếu niên này ở hai

trận tỷ thí đầu khiến hắn rất hài lòng. Trầm ổn hướng nội, thận trọng

khéo tay, hắn không chút do dự chọn cậu làm đồ đệ.



Nhưng khi

trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, khi hắn muốn hiểu rõ hơn về đệ tử

vẫn còn là thiếu niên này, mới phát hiện khơi thông ngôn ngữ quả là một

vấn đề.



Hắn là sư phụ của cậu, cũng không thể đến một câu nói chuyện phiếm cũng không nói được chứ?



Nhưng hắn chưa từng có giao tiếp với người câm bao giờ.



Trong khi Tống Mạch trầm tư nhìn về phía Đường Hoan thì Đường Hoan cũng có tâm sự.



Đây là một gian phòng ở rất lớn và rất trống trải, bên trong bày biện tất

cả các dụng cụ làm đèn lồng như: nan trúc, khung trúc, dây sắt, vải

thưa, hồ dán…, tất cả đều được chủ nhân phân loại sắp xếp rất chỉnh tề.

Gần cửa sổ bên này bày một dãy bốn cái bàn dài, Đường Hoan quan sát kĩ

rồi: một cái là để Tống Mạch vẽ tranh, một cái dùng để viết chữ, một cái thì bên trên có để mấy thứ đồ sổ sách linh tinh, còn có một cái, hắn

bây giờ đang dùng đây, hẳn là dùng để tiếp khách.



Nam nhân này vẫn luôn luôn thích sạch sẽ, cho dù thân phận của hắn có là gì đi nữa.



Mà giờ khắc này, ánh nắng sau giờ ngọ xuyên qua cây quế trước phòng len

vào cánh cửa sổ khắc hoa, chiếu lên phần áo thanh sam trước ngực hắn

khiến nó sáng ngời. Khuôn mặt hắn giấu trong bóng tối, khẽ ngẩng lên,

nhìn nàng. Nam nhân này mặc dù không cười, trong mắt cũng không chứa vẻ

lạnh nhạt đã thu hút nàng thủa ban đầu, nhưng ở trong đó có nhiều hơn

một chút tĩnh lặng, tựa như làn thu thủy, sâu sắc điềm đạm.





ràng cũng tầm tuổi với Tống nhị thúc, Đường Hoan có thể ở trước mặt nhị

thúc nói cười tự nhiên trôi chảy, thậm chí còn vỗ tay đắc ý tự hào đùa

bỡn đối phương quay vòng quanh, nhưng ở nơi này, ngay trước mặt Tống

Mạch, nàng lại giống như một sinh vật thấp hơn một bậc.



Từng là

trạng nguyên lang, học vấn uyên bác, từng tới nơi kinh thành phồn hoa,

dạo qua cửa quyền quý, chỉ sợ không dễ dàng lừa gạt như trước nữa?



Giả vờ dịu dàng?



Bây giờ nàng là nam nhân đấy!



Đường Hoan phản cảm nhất chính là loại nam nhân ẻo lả, cho dù có giả vờ, nàng cũng muốn giả thành loại hình mình thuận mắt! Mấy kiểu như làm nũng,

quyến rũ, mờ ám đều không thích hợp với nàng bây giờ. Cho dù có cười,

cũng phải hết sức cố gắng giảm bớt, bởi vì nàng biết chính mình cười rộ

lên có bao nhiêu quyến rũ. Lời ngon tiếng ngọt, mắt đưa mày liếc,thân

thể quyến rũ, những tuyệt chiêu nàng cực kì am hiểu đều không thể dùng

trong giấc mộng này.



Giả vờ bướng bỉnh? Khiêu khích hắn phá hỏng dáng vẻ khí định thần nhàn của mình?



Không được.



Là một người câm, nàng phải nên có chút tự ti; tích cực nhanh nhẹn, không

phù hợp với thân phận này. Hơn nữa Tống Mạch trầm tĩnh như vậy, hắn lựa

chọn nàng một phần rất lớn là vì cảm thấy nàng rất trầm ổn, nếu bây giờ

nàng đột nhiên thay đổi thành đứa trẻ nghịch ngợm bướng bỉnh, Tống Mạch

sẽ không yêu thích tính cách hoạt bát của nàng, chỉ thêm phiền chán nàng thôi.



Vậy nàng nên làm thế nào để Tống Mạch yêu thích mình đây?



Đây là một vấn đề nan giải, Đường Hoan cần thêm thời gian cân nhắc kỹ lưỡng.



Yên lặng một lát, Tống Mạch nhìn giá bút bên cạnh, mở miệng hỏi nàng: “Đã từng đọc sách chưa?”



Đường Hoan gật đầu, ánh mắt cũng nhìn về phía giá bút.



Như thế thì tốt. Tống Mạch đứng dậy, chuyển một cái ghế dựa tới bên cạnh,

vẫy tay ý bảo tiểu đệ tử ngồi lại đây, “Ngồi vào bên này đi, ta có lời

hỏi con.”



Đường Hoan ngoan ngoãn đi tới, ngồi xoay về phía hắn.



Bởi vì biết tiểu đệ tử lẻ loi một mình, Tống Mạch không hỏi chuyện trước

kia của cậu, chỉ hỏi tuổi tác của cậu, hỏi cậu đang ở chỗ nào, tới đây

làm học đồ có cái gì không tiện hay không. Hỏi rõ ràng rồi, hắn muốn ký

văn tự với cậu, đây là quy củ của nghề này.



Đường Hoan không biết thưởng chữ, chỉ biết là chữ của Tống Mạch nhìn rất đẹp, chữ mình cùng

chữ hắn đặt chung một chỗ, vốn ban đầu cũng không xấu lắm, bây giờ lại

trở nên không thể lọt vào mắt.




“Tiểu Ngũ.” Hắn vừa đi tới gần vừa gọi cậu.



Đường Hoan sợ hết hồn, chợt ngồi dậy, nhìn thấy sư phụ, cuống quít dùng tay áo lau mặt, nhảy dựng lên rồi quỳ xuống nhận lỗi.



Tống Mạch ngăn cậu lại, kéo người tới bàn bên cạnh ngồi xuống, thấy đệ tử

đứng ở đó còn thút tha thút thít không kìm nén được, khóc đến hai mắt

sưng đỏ, quá khó hiểu: “Là bởi vì câu nói chê cười của sư huynh con?”



Đường Hoan lắc đầu, cố lấy dũng khí nhìn hắn, muốn khoa tay múa chân, dường

như lại cảm thấy rất phiền toái, tiến lên phía trước gần một chút, chỉ

vào môi cho Tống Mạch xem, liền khoa chân múa tay dẫn dắt nói chuyện.



Đương nhiên, nàng không phát ra âm thanh nào, nhưng cứ như vậy, phối hợp với

động tác của nàng, cùng với môi ngữ thì mọi chuyện cũng dễ hiểu hơn một

chút.



Tống Mạch dường như đã nắm được kỹ xảo giao tiếp với tiểu

đệ tử, điều này khiến cho hắn rất vui vẻ, vừa quyết định sau khi trở về

liền luyện tập môi ngữ với gương, vừa mỉm cười trấn an cậu: “Ta là sư

phụ con, đối tốt với con là tất nhiên. Hôm nay coi như xong, về sau

không được luống cuống như thế. Nếu con không quen ta chăm sóc con như

vậy, vậy thì tự thoải mái hơn một chút, hiểu không?”



Đường Hoan ngoan ngoãn gật đầu, nói sư phụ thật tốt.



Tống Mạch nhìn chằm chằm môi của đệ tử, nhìn hai lần, hiểu rõ ràng, vỗ vai

Đường Hoan: “Được rồi, đi rửa mặt, chúng ta ăn cơm thôi.”



Nhìn

bóng dáng nam nhân cao gầy, Đường Hoan rất vừa lòng với biểu hiện của

mình. Ít nhất lần này “sư phụ” đã đặt nàng vào trong lòng rồi.



Trở lại thiên thính một lần nữa, nàng tò mò chỉ vào vị trí của Phó Ninh.



Tống Mạch vững vàng ngồi xuống: “Sư huynh con có việc, không cần chờ hắn,

chúng ta ăn trước đi.” Lần này tuy không liên quan tới Phó Ninh, nhưng

là muốn dạy dỗ hắn một chút, miễn cho về sau hắn lại không cẩn thận nói

lung tung làm tổn thương đến Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ còn nhỏ tuổi, thân thể

lại có tật nên da mặt quá mỏng.



Đường Hoan không nghĩ nhiều. Phó

Ninh đúng là đẹp mắt, nhưng ngồi cùng một chỗ với Tống Mạch, tựa như

trăng với sao, ở chỗ này ngược lại lại làm vướng mắt nàng.



Nàng giả vờ bình tĩnh gắp thịt cho Tống Mạch, sau đó chỉ vào cái bát đầy đồ ăn của mình, nhìn hắn chờ mong.



Đây là muốn báo đáp ý tốt của sư phụ sao?



Tống Mạch bưng bát lên, nhận ý tốt của đệ tử.



Một bữa cơm khi hai người đều trầm mặc chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nhau cuối cùng cũng trôi qua.



Màn đêm buông xuống, khi Đường Hoan trải giường chiếu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nàng bước nhanh đến trước cửa, phát hiện một tiểu nhị áo vải đang xách nước tới chính phòng.



Tống Mạch sắp tắm rửa?



Đường Hoan đi ra ngoài.



Tiểu nhị xách tới một thùng nước cuối cùng, lại đặt một thùng nước nóng bên

cạnh thùng tắm, hướng về phía nội thất thông báo một tiếng: “Ông chủ,

nước đã được rồi.”



“Biết rồi, lui xuống đi.”



Tiểu nhị xoay người chuẩn bị đi thì đâm đầu vào Đường Hoan. Nhận ra đây là đệ tử câm

mới thu của ông chủ, tiểu nhị nhìn vào mắt, bụng đầy tâm tư vội vàng rời đi. Ông chủ cũng phải tắm rửa rồi, còn gọi đệ tử câm vào trong phòng,

hay đúng là muốn làm cái gì?



Đường Hoan thuần thục đóng kín cửa, xắn ống tay áo lên, đứng bên cạnh thùng tắm chờ Tống Mạch tới.



Tống Mạch nhanh chóng bước tới, chỉ mặc một thân trung y, nhìn thấy nơi vốn không nên có người nào đột nhiên lại nhiều hơn một người, ngơ ngác hỏi: “Tiểu Ngũ, sao con lại tới đây?”



Đường Hoan vắt cái khăn lên cạnh thùng tắm, khoa tay múa chân với hắn.



Tống Mạch bật cười, xua tay với cậu: “Không cần, sư phụ tắm rửa không cần

người hầu hạ bên cạnh, con nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Quả thật, rất nhiều

sư phụ dạy nghề đều đem học đồ thành người sai sử, sai khiến các loại

việc nặng việc nhọc, Tiểu Ngũ nhất định là đã từng nghe nói tới chuyện

này, lúc này mới tới đây muốn hầu hạ hắn, nhưng hắn thật sự không cần.



Đường Hoan kinh ngạc há mồm, trong mắt trào lên vẻ tủi thân, cúi đầu.



Tống Mạch biết đệ tử hiểu lầm nên đành phải giải thích rõ ràng: “Tiểu Ngũ,

ta thu các con là muốn truyền tay nghề cho các con, không phải là để các con làm việc cho ta. Không cho con hầu hạ, là vì sư phụ quen tự mình

tắm rửa, không phải ghét bỏ con hầu hạ không tốt, đừng nghĩ nhiều nữa,

mau đi đi.”



Đường Hoan vui vẻ ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, nhưng vẫn không chịu đi, dáng vẻ hiếu thuận kiên trì muốn hầu hạ sư phụ.



Tống Mạch khuyên vài lần nhưng không khuyên được, lại không đành lòng nổi

giận với tiểu đệ tử đáng thương này, đành phải lựa chọn cam chịu, xoay

người, bắt đầu cởi quần áo. Nếu Tiểu Ngũ muốn hiếu thuận với sư phụ là

hắn này, hắn mạnh mẽ cứng rắn quá, chẳng phải là tỏ ra xa lạ? Cơm tối

Tiểu Ngũ vừa mới thoải mái hơn một chút, hắn cũng không thể lại dọa cậu

nữa.



Bên cạnh thùng tắm, Đường Hoan quang minh chính đại đứng một chỗ, khuôn mặt bình tĩnh, chờ nam nhân kia cởi sạch sẽ.