9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 44 : Si mê

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Ánh đèn dìu dịu, trong phòng yên tĩnh.



Tống Mạch đứng trước tấm bình phong, đưa lưng về phía đệ tử, đang định cởi nút áo ra, bỗng ý thức được một vấn đề.



Hắn sao có thể để lộ toàn thân trước mặt Tiểu Ngũ được?



“Tiểu Ngũ, ta đã quên lấy tới xiêm y để thay, con vào bên trong lấy giúp ta,

ngay ở trên giường.” Hắn tiếp tục cởi nút thắt như thường, cởi áo ra, lộ ra sống lưng nam nhân có vẻ hơi gầy yếu, vai rộng eo hẹp, nhẵn bóng như ngọc. Khi hắn vắt xiêm y lên trên bình phong, một cánh tay nâng cao, vẽ ra đường cong từ dưới nách đến thắt lưng khiến đáy mắt của Đường Hoan

bốc lửa.



Trong ba giấc mộng trước đây Tống Mạch đều rất cường

tráng rắn chắc, khi làm chuyện đó rất sung sướng, nhưng thiên tính của

nữ nhân chính là thích cái đẹp, hiện giờ Tống Mạch gầy như vậy mà vẫn có lực, thắt lưng bụng không có một chút sẹo lồi, như mỹ ngọc điêu khắc mà thành, đó mới là cái Đường Hoan thích nhất .



Chẳng qua là Tống sư phụ giảo hoạt ghê!



Nhìn cái dáng vẻ khí định thần nhàn của hắn kìa, trông như không ngại toàn

thân trần trụi ở trước mặt đệ tử, nhưng vì sao hắn cởi cái nút áo mà

cũng cởi lâu như vậy, vì sao sau khi vắt trung y lên xong còn muốn tìm

một lý do đi lấy áo mà không phải tiếp tục cởi quần? Đó là đồ thay ra

phải đem đi giặt, cũng không phải là đồ cởi ra bỏ vào hòm mà giữ lại qua mùa đông!



Biết rõ hắn chính là không muốn để cho nàng xem, Đường Hoan lại không có lý do gì từ chối, ai bảo nàng là đệ tử tốt ngoan

ngoãn nghe lời của hắn cơ chứ?



Không đợi Tống Mạch thúc giục,

Đường Hoan đã bình tĩnh chân bước thong dong đi vào nội thất, sau khi

vào nhà, lập tức thả nhẹ bước chân, chạy vội tới đầu giường cầm xiêm y

lên rồi vội vàng chạy về, khi đi tới cửa hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.



Đáng tiếc vẫn chậm một bước, khi vòng qua bình phong, Tống Mạch vừa ngồi vào trong nước, đến ngay cả cái bóng mông cũng chưa để nàng thấy được.



Đường Hoan bĩu môi, cất xong xiêm y, cầm lấy khăn chuẩn bị đi kỳ lưng cho hắn.



Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Mạch quay lại, lồng ngực kề sát vào vách

thùng, hai tay khoác lên mép thùng, nhắm mắt dưỡng thần: “Tiểu Ngũ, giúp ta chà lưng một chút là được.” Trước đó hắn đã tắm qua rồi.



Thật sự là nam nhân bảo thủ, ngay cả cho nam đệ tử nhìn một chút cũng không được!



Đường Hoan nhìn chằm chằm sườn mặt của nam nhân kia một lát, tiến lên, một

tay vịn mép thùng gỗ, một tay cầm khăn vẩy nước chà lưng cho hắn, ánh

mắt nóng bỏng dừng lại ở trên lưng hắn, dọc theo xương sống lưng lần mò

xuống phía dưới, mò thẳng xuống trong nước, cho đến tận nơi sóng nước

dập dềnh không nhìn rõ nữa.



Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Tống Mạch được người hầu hạ tắm rửa.



Hơn nữa, lực đạo của Tiểu Ngũ không nặng quá cũng không nhẹ quá, khiến hắn rất thoải mái.



Tống Mạch không khỏi mở to mắt, ghé mắt nhìn lại, bởi vì đầu vẫn còn hướng

về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy phần thân nghiêng về phía trước và

phần dưới eo của đệ tử. Ánh mắt hắn chậm rãi dời xuống, dừng ở trên chân của đệ tử, trong lòng bỗng dâng lên một ý niệm trong đầu. Khi hắn cùng

độ tuổi như đệ tử, chân cũng nhỏ như vậy sao?



Đang nghĩ tới đó,

bàn tay trên lưng kia chợt thò vào trong nước, mò mẫm về phía thắt lưng

của hắn. Tống Mạch lập tức dựng thẳng thắt lưng: “Tiểu Ngũ, con giúp sư

phụ kì lưng là được rồi, phía dưới sư phụ tự làm, miễn cho nước sâu làm

ướt tay áo của con.” Quay đầu lại nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh.



Không biết là bởi vì hơi nước nóng hôi hổi, hay là mệt do kì lưng, Tống Mạch

thấy hai má của đệ tử hồng hồng còn chóp mũi thì đổ mồ hôi, đôi mắt

trong suốt lấp lánh tia sáng, linh động cực kỳ. Sau đó, tầm mắt của hắn

không biết tại sao lại dừng trên cánh tay trần trụi của cậu, trắng noãn, mềm mại.



Đường Hoan đang muốn vòng qua bên kia của Tống Mạch,

thấy hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, nàng thoải mái giơ cánh tay

đến trước mặt hắn, nghi hoặc chớp mắt.



Tống Mạch cũng thản nhiên

giơ tay ra, giữ lại tay của đệ tử, sau đó nhanh chóng buông ra, nhíu

mày nói: “Tiểu Ngũ, con rất gầy, về sau nhất định phải ăn nhiều cơm,

bình thường cũng phải rèn luyện luyện sức khỏe thật tốt. Đừng thấy làm

đèn lồng mỗi ngày đều ngồi yên một chỗ, nếu như cơ thể không khỏe mạnh,

sẽ rất dễ bị bệnh. Mấy lão sư phụ trong cửa hàng của chúng ta, vai gáy

thắt lưng chân ít nhiều đều có chút tật bệnh.”



Đường Hoan tò mò ngồi xổm xuống đất, một gối chạm đất, ngửa đầu nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ mở.



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đệ tử cách mình quá gần, Tống Mạch theo

bản năng nhìn sang chỗ khác, thoáng nghĩ đến Tiểu Ngũ sẽ không vô duyên

vô cớ ngồi xổm xuống, liền lại quay lại, quan sát môi cậu một lát, nói:

“Sư phụ còn trẻ, thứ nhất không làm đèn lồng nhiều lắm, thứ hai là cũng

thường xuyên leo núi, cơ thể rất khỏe.”



Đường Hoan vui vẻ khua tay múa chân với hắn.



Tống Mạch vuốt cằm: “Đương nhiên có thể, lần sau sư phụ sẽ để con theo lên

núi, thuận tiện dạy con chọn lựa cây trúc như thế nào.”



Đường Hoan cười hân hoan, đứng dậy tới lau bả vai bên kia cho hắn.



Thật sự là quá dễ dàng thỏa mãn… Tống Mạch thầm buồn cười, sau lại có loại
“Tốt lắm. Vậy sư phụ đi làm việc, Tiểu Ngũ tự luyện đi, hôm nay tước xong

hai cây trúc này là được, về sau buổi sáng mỗi ngày tước tiếp một đoạn

khác.” Sắp xếp nhiệm vụ xong, Tống Mạch đứng dậy rời đi, bởi vậy hắn

không phát hiện sau khi đệ tử nghe xong bài tập khuôn mặt nhỏ nhắn

trong nháy mắt đần lại.



Không có hắn ở bên cạnh, tự nàng hí hoáy cùng mấy cây trúc còn có ý nghĩa gì nữa chứ?



Đường Hoan ai oán nhìn theo bóng dáng của nam nhân kia, chờ khi hắn dừng chân ngoảnh mặt lại nhìn nàng, nàng lại lập tức nghiêm túc tước cây trúc.



Tống Mạch mỉm cười, thu hồi tầm mắt, cắt xong một trang giấy, đề bút, viết

viết vẽ vẽ ở mặt trên, nhanh chóng chìm vào trong thế giới của mình.

Tiếng tước nan trúc sàn sạt trong tai người khác là một loại tra tấn,

hắn lại nghe quen rồi, không bị ảnh hưởng chút nào.



Đường Hoan mới bắt đầu còn oán hận trừng Tống Mạch, nhưng hết lườm lại nguýt, ánh mắt lại không dời nổi hắn.



Sư phụ nói, cho dù là nam hay nữ, khi chăm chú làm việc, trên người đều

một loại hương vị hấp dẫn người khác. Sư phụ còn nói, có mấy lần bởi vì

bà liếc thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của nam nhân mà động tình, nửa

đêm lặng lẽ mò vào chỗ ngủ của đối phương.



Ba giấc mộng trước đó, Đường Hoan đã thấy qua Tống Mạch nghiêm túc bổ củi, thấy qua Tống Mạch

nghiêm túc làm việc nhà nông, cũng thấy qua Tống Mạch nghiêm túc bán

thịt heo. Hai người đầu người đầy mồ hôi, người sau tuy không có mồ hôi, nhưng trước người lại là một đống thịt heo, thật sự không cách nào có

thể khơi dậy nổi hứng thú của nàng. Nhưng Tống Mạch bây giờ, đứng ở xa

xa bên kia, đứng thẳng người, bàn tay cầm bút như ngọc, nét mặt điềm đạm yên tĩnh, bỗng nhiên khiến nàng có **.



Chỉ muốn biến thành tờ

giấy trên bàn kia, được hắn dùng ánh mắt chăm chú như vậy, để cho tay

hắn hóa thành bút chạy trên người nàng.



Nam nhân này quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm…



Đường Hoan si ngốc nhìn hắn, quên mất động tác trên tay.



Tiếng sàn sạt dừng lại, Tống Mạch không hề báo trước nhìn sang, vừa đúng

chống lại đệ tử… Cái loại ánh mắt này khiến hắn không biết nên hình dung như thế nào.



Hắn để bút xuống, hỏi cậu: “Có việc?”



Đường

Hoan bừng tỉnh, lắc đầu, cúi đầu tước nan trúc tiếp. Đại khái là do

hoảng hốt bị người bắt được đang nhìn lén, trên tay không cẩn thận, bị

nan trúc quẹt bị thương, đầu tiên là một giọt máu tròn chảy ra, ngay sau đó là một vết thương thật dài ứa máu đỏ.



Đường Hoan hít vào một hơi, thứ này sao lại sắc bén như vậy?



Tống Mạch bước nhanh tới, khuỵu chân ngồi xổm xuống, kéo tay cậu qua, thấy

vết thương từ đầu ngón trỏ kéo dài một đường đến tận cổ tay, không khỏi

thấp giọng trách mắng: “Không phải đã dặn dò con phải cẩn thận sao?” Rồi lấy khăn tay từ ống tay áo ra rồi ấn xuống lòng bàn tay cậu, cầm máu

cho cậu.



Đường Hoan cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.



Tống

Mạch thấy thế, giọng nói mềm hẳn đi: “Đau lắm hả? Ta để sư huynh con đi

mời lang trung nhé, sau khi bôi thuốc chăm sóc vài ngày là tốt rồi.”

Thật sự là tính tình của đứa trẻ, bị thương cũng rơi nước mắt.



Đường Hoan lấy tay trái giữ chặt hắn, không cho hắn đi, sau đó chỉ vào vết thương lắc đầu, cho thấy mình không phải khóc do đau.



“Vậy con khóc cái gì?”



Đường Hoan chỉ chỉ nan trúc, lại há mồm giải thích, nói chính mình quá ngu

ngốc, không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho.



Tống Mạch nhìn chằm chằm đệ tử mấp máy đôi môi hồng, bởi vì câu tương đối

dài, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu mới hiểu được, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tiểu Ngũ đừng nóng vội, con rất thông minh, sư phụ để con tước

nhiều nan trúc như vậy chỉ là muốn cho động tác của con thuần thục hơn.

Quen tay hay việc, việc này làm chưa xong, chờ vết thương của con

tốt rồi luyện nữa cũng không muộn.”



Đường Hoan cũng không tiếp nhận an ủi, lắc lắc bàn tay bị thương, cho thấy nàng muốn băng bó xong sẽ tiếp tục luyện tập.



Tính tính thật là hấp tấp!



Tống Mạch vừa cầm bàn tay nhỏ bé của đệ tử lau máu, vừa dịu dàng sắp xếp

công việc cho cậu: “Tiểu Ngũ không phải muốn xem sư huynh con làm đèn

rồng sao? Mấy ngày này con quan sát cho tốt. Nghề làm đèn này của chúng

ta, khi học toàn dựa vào quan sát, quan sát xong tự suy xét. Con bây giờ quan sát nhiều, cũng là một cách học tập.”



Đường Hoan lắc đầu, hất cằm về phía cái bàn của hắn.



“Tiểu Ngũ muốn nhìn sư phụ làm việc?”



Đường Hoan liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn.



Ánh mắt khát vọng như vậy, bên trong còn lấp ló ánh lệ, Tống Mạch cũng không đành lòng từ chối.



“Được rồi, Tiểu Ngũ xem trước, sau này sư phụ dạy con vẽ.”