9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 49 : Chiếm hữu

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Ngay lúc Đường Hoan

sắp hôn tới Tống Mạch, Tống Mạch còn đương khẩn trương không biết nên

chờ đợi hay là tránh đi, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói chuyện.



“Trương thiếu gia, Trương tiểu thư, sư phụ ta đã đi nghỉ rồi, hai vị vẫn nên trở về thôi.”



Phó Ninh chắn trước cửa phòng Tống Mạch, cười nói với hai người kia, nhìn như ôn hòa, thật ra là vui sướng khi người gặp họa.



Mới vừa rồi hắn còn đang vui vẻ dạo chơi trên đường, thình lình bị huynh

muội Trương gia ngăn lại, quấn quít lấy hắn nói muốn tới bái phỏng sư

phụ. Trương gia và Tống gia vẫn luôn là đối thủ không đội trời chung,

vậy mà vị Trương tiểu thư này lại một lòng coi trọng sư phụ, không để ý

sư phụ mặt lạnh nhìn nàng, năm nào cũng phải tới đây dây dưa. Phó Ninh

vốn không muốn để ý tới hai người, lại nghĩ tới những người cùng tới đấu đèn đến trước căn bản đều biết chỗ thầy trò họ ngủ lại, thay vì để cho

hai người này tự tiện xông vào, không bằng hắn dẫn đường. Giờ thì tốt

rồi, sư phụ đã ngủ từ lâu, để cho hai người này đi một chuyến tay không!



Trương thiếu gia nhìn về phía muội muội, hắn hoàn toàn là theo muội muội đi dạo phố thôi.



Trương tiểu thư không cam lòng rời đi như vậy, cố ý cao giọng: “Phó Ninh, không phải ngươi nói Tống công tử đang làm đèn sao?”



Vẻ mặt Phó Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng: “Khi ta ra khỏi cửa đúng là sư phụ

đang làm đèn, bây giờ nhất định là mệt mỏi nên nghỉ ngơi rồi. Trương

tiểu thư, nếu tiểu thư thật sự gấp gáp muốn thấy phong thái của sư phụ

ta, vậy mong ngày mai tới sớm, hôm nay sắc trời đã tối rồi, hai vị vẫn

nên rời thôi.” Hắn cũng muốn xem xem da mặt nữ nhân nàycó dày đến mức đã nghe thấy những lời này còn muốn tiếp tục dây dưa hay không.



Ai

ai ở phủ thành đều biết Trương tiểu thư thích Tống Mạch, nhưng còn chưa

có ai nhắc tới chuyện này trước mặt nàng. Vậy mà Phó Ninh há miệng nói

to như vậy, không bận tâm một chút nào về cô nương nhà người ta da mặt

mỏng, khuôn mặt đang cười của Trương tiểu thư thoáng cái đỏ lên. Đang

định phát tác, lại bị huynh trưởng nàng vỗ một cái, ý bảo nàng nên đi.

Nhìn huynh trưởng xoay người rời đi, Trương tiểu thư không thể không nén giận, oán hận trừng Phó Ninh rồi xấu hổ và giận dữ đuổi theo.



Phó Ninh đưa mắt nhìn hai người đi xa, quay đầu lại nhìn cửa phòng đang

đóng chặt, trong mắt thoáng hiện lên nét hoang mang, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, tự đi nghỉ ngơi.



Trong phòng.



Mập mờ bị

cắt đứt, Tống Mạch nhanh chóng tỉnh táo lại, kịp thời ngăn cản đệ tử còn đang muốn hôn tới. Thấy chăn trên vai nàng trượt xuống rất nhiều, lộ ra bả vai trơn bóng, Tống Mạch vội dùng chăn quấn người kia thật chặt một

lần nữa, đồng thời thở dài ở bên tai nàng một tiếng, tránh cho người bên ngoài nghe thấy được tiếng động.



Đường Hoan ngoan ngoãn dựa vào

ngực hắn, từ trong miệng Phó Ninh biết được một số chuyện, suy nghĩ một

lát liền viết chữ ở trên ngực nam nhân: Tống công tử.



Tống Mạch

cười khổ, nhẹ giọng giải thích cho nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, sư phụ và nàng ấy không hề có chút liên quan nào, chỉ từng gặp nhau vài lần lúc

đi thi đấu đèn. Nàng ấy có kỹ thuật làm đèn tốt nhất trong cùng lứa của

Trương gia, Trương gia trông cậy vào nàng đoạt giải nhất, cũng không so đo của thân phận nữ nhi của nàng.” Liên tiếp ba lần thi đấu đèn đều là

hắn đứng thứ nhất Trương gia đứng thứ hai, đứng ở trên cùng một cái đài, Tống Mạch muốn không để ý tới Trương tiểu thư cũng khó, nhưng cũng chỉ

là lúc ban đầu tò mò nhìn qua một cái thôi, phần sau đều là Phó Ninh hỏi thăm rồi tới nói cho hắn.



Đường Hoan cúi đầu bẻ ngón tay nghịch.



Tống Mạch không ngốc, cho dù chưa từng ở chung với nữ tử, thường xuyên đọc

sách cũng có thể thấy một ít truyện tài tử giai nhân. Đệ tử vừa rồi còn

mong đợi hỏi có thể được thích hắn hay không, sau khi nghe chuyện Trương tiểu thì không nói gì, trong lòng khẳng định là lo hắn và đối phương có dây dưa gì không?



Tống Mạch vừa cảm thấy đệ tử ngốc, trong lòng lại không khỏi vui mừng, cúi đầu hỏi nàng: “Tiểu Ngũ không tin sư phụ?”



Đường Hoan đẩy hắn ra, bọc chăn nằm xuống, để lại cho hắn một bóng lưng.



Nhìn nàng gầy gò nhỏ nhắn nằm ở đó, Tống Mạch đuổi theo, kéo người lại, đỡ

bả vai nàng nói: “Không phải Tiểu Ngũ thích sư phụ sao, sao bây giờ lại

không để ý tới sư phụ rồi?”



Hắn thích Tiểu Ngũ, hắn không muốn

lại gạt nàng. Lúc trước ngại thân phận nam nhân của đệ tử, hắn không dám mở miệng, bây giờ biết Tiểu Ngũ là một cô nương, biết nàng từng đáng

thương như vậy, hắn càng thương tiếc nàng hơn, không đành lòng lại khiến bản thân nàng lo nghĩ vẩn vơ. Tống Mạch không biết nam nữ khác ở chung ra sao, nhưng đối xử với tiểu cô nương ngốc nghếch này, đối với Tiểu

Ngũ của hắn, hắn chỉ muốn cho nàng sự chăm sóc tốt nhất, cho nàng biết

Tống Mạch hắn từ đầu tới cuối chỉ thích một mình nàng.



Vì sao lại là nàng?



Chính Tống Mạch cũng không biết.



Khi còn trẻ huynh trưởng khuyên hắn thành thân, Tống Mạch không biết rõ vì

sao mình không có tâm tư đón dâu, tổ phụ liền ra mặt khuyên huynh trưởng giúp hắn, nói loại chuyện này phải xem hai người có hợp ý hay không.

Khi đó Tống Mạch không tin duyên phận, nhưng qua nhiều năm như vậy,

những cô nương có ý đồ tới gần hắn có dáng vẻ có nhan sắc, loại gì cũng

đều có, hắn đều có thể bình tĩnh đối đãi, chỉ có tiểu đệ tử đột nhiên

xuất hiện này, khi vẫn là “nam tử”, đã làm cho hắn động tâm rồi.



Nếu đây là duyên phận trong miệng tổ phụ, Tống Mạch tin.



“Tiểu Ngũ đừng suy nghĩ nhiều, sư phụ, chỉ thích con.” Hắn nằm nghiêng xuống, ấn đầu của nàng vào trong ngực, hôn lên mái tóc dài mát dịu của nàng.


Thưởng đăng lâu chia

thành ba lầu, trần giữ lầu một là một lão thọ tinh ở trong vọng tộc vùng này, từ 15 cái chọn ra mười cái đưa lên. Lầu hai là cử nhân tài tử, bọn họ lại chọn ra năm cái. Lầu ba do Tri phủ đại nhân trấn giữ, cùng vài

vị quan viên chọn chung ra ba giải đầu, trao tặng phần thưởng.



Khi Đường Hoan rẽ đến con phố có thưởng đăng lâu nằm ở đó, xa xa đã trông

thấy rất nhiều người vây dưới lầu, ba vòng trong ba vòng ngoài, chật như nêm cối.



Nàng không chen vào mà đứng ở bên ngoài đám người xem náo nhiệt.



Hai lầu dưới, chỉ có đèn lồng bị đào thải mới có thể được treo lên cho dân

chúng vây xem bình phán, tất nhiên là không có Tống Mạch rồi.



Có lẽ là bị lây nhiễm bởi cảm xúc của mọi người xung quanh, Đường Hoan không khỏi cũng có chút mong đợi.



Đèn của Tống Mạch, nàng thật đúng là chưa có xem qua. Bởi vì hắn làm bức

tranh của nàng bị hỏng, Đường Hoan tức giận với hắn, hắn càng dụ dỗ nàng xem, nàng càng không xem, chơi xấu ở trên giường không để ý tới hắn.

Chờ buổi tối lúc đi ngủ được hắn dỗ hết giận, nàng muốn nhìn rồi, thì

hắn đã bọc đèn lồng lại, không cho nàng mở ra.



Đúng là tên nam nhân keo kiệt!



Nàng tới không tính là sớm, chưa được bao lâu, lầu ba đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.



Đường Hoan không tự chủ được ngẩng đầu lên.



Mơ mơ hồ hồ không thấy rõ lắm, nàng vén sa mỏng trước mặt lên, thấy Tống

Mạch. Hắn xách theo đèn lồng, đứng cùng bốn người khác, chờ Tri phủ đại

nhân từ từ thưởng thức.



Nhưng Đường Hoan không nhìn cái đèn trong tay hắn, ánh mắt nàng quăng về phía cô nương váy trắng bên cạnh Tống

Mạch, đó chính là Trương tiểu thư sao? Có lẽ là cuộc thi lần này Trương

gia đứng thứ hai, bởi vậy nàng ta đứng ở bên cạnh Tống Mạch?



Nam vân đạm phong khinh ôn nhuận như ngọc, nữ mặt mày như họa thanh lệ như lan.



Song song đứng chung một chỗ như vậy, nhìn thật đúng là… chướng mắt mà.



Nghe mọi người vây quanh phía dưới khen hai người trai tài gái sắc, Đường

Hoan khẽ cười, lấy mũ sa xuống quẳng sang một bên rồi cứ vậy ngửa đầu,

cách một đám dân chúng ồn ào, cách bóng đêm được đèn đuốc chiếu rọi mà

trở nên mông lung mềm mại, từ xa xa ngóng nhìn nam nhân kia.



Tống Mạch, ngươi có nhìn thấy ta không?



Trên lầu, Tri phủ đại nhân đã dẫn đầu đi tới, đang bình luận thưởng thức đèn lồng của Trương gia.



Là một sư phụ làm đèn, Tống Mạch đối với tay nghề của mình có lòng tin,

nhưng cũng sẽ không cuồng vọng đến mức coi rẻ tất cả. Đèn của người bên

cạnh, hắn cũng sẽ xem cũng sẽ suy nghĩ, bởi vậy mặc kệ người bên cạnh là nam hay là nữ, khi Tri phủ đại nhân bắt đầu bình luận một chút, hắn đều không tự chủ được nghiêng tai lắng nghe.



Đang nghe được một chút, hắn dường như cảm nhận được, nhìn về phía dưới lầu.



Mới liếc thấy một vạt áo màu trắng, tay xách đèn bất chợt trở nên căng

thẳng. Tống Mạch khiếp sợ nhìn Tiểu Ngũ của hắn, sao nàng lại ở đây, lại còn là dáng vẻ trong trang phục nữ nhi này?



Đường Hoan thấy nam nhân đã chú ý tới mình thì nở một nụ cười rạng rỡ với hắn rồi xoay người rời đi.



Đã trễ thế này, nàng là một cô nương miệng không thể nói, còn muốn đi đâu?



Nàng không sợ gặp phải nguy hiểm sao?



“Đại nhân, Tống mỗ có việc đi trước một bước, xin lỗi không tiếp được.” Tống Mạch bồi tội với Tri phủ đại nhân, xoay người giao đèn lồng cho Phó

Ninh chờ ở bên trong, vội vàng xuống lầu, để lại mọi người trên lầu hai

mặt nhìn nhau.



Nhưng bọn họ nghĩ cái gì, Tống Mạch không cần

biết! Bây giờ hắn chỉ muốn tìm được Tiểu Ngũ của hắn, hung hăng mắng

nàng một hồi, xem nàng còn dám lại lén chạy ra ngoài không!



Nam

nhân mặt lạnh bước nhanh xuyên qua đám người, ánh mắt theo sát bóng dáng áo trắng trong tầm nhìn, cuối cùng, dừng lại dưới gốc cây liễu ven

đường.



Hắn thấy Tiểu Ngũ của hắn dựa vào thân cây, cúi đầu, trong tay quấn một cành liễu xoay trái xoay phải. Thấy không rõ vẻ mặt của

nàng, hắn bước nhanh tới, nắm lấy tay nàng, hô hấp bởi vì đi quá nhanh

mà có chút không ổn định: “Không phải bảo con ở khách điếm chờ ta sao?”

Chạy đến như vậy, nàng có biết hắn lo lắng biết bao nhiêu không!



Đường Hoan ngửa đầu nhìn hắn, dùng môi ngữ hỏi hắn: sư phụ, là Tiểu Ngũ xinh đẹp, hay Trương tiểu thư kia xinh đẹp?



Đôi mắt thấp thỏm, dáng vẻ đáng thương, Tống Mạch đầy bụng lửa giận thoáng cái biến mất.



Sao nàng lại ngốc như vậy chứ?



Hắn không kìm lòng được ôm lấy eo nàng, cúi đầu hôn lên đôi mắt nàng, thanh âm khàn khàn dịu dàng nói: “Đừng nói Trương tiểu thư Lý tiểu thư gì đó, dù có là tiên nga trên mặt trăng hạ phàm, ở trong mắt sư phụ, cũng

không bằng nửa phần Tiểu Ngũ.”