9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 50 : Pháo hoa

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Vốn Đường Hoan đã định đêm nay sẽ hái Tống Mạch.



Nhưng đến lúc hai người trở lại khách sạn, khi nàng chui vào trong chăn cởi

sạch quần áo chỉ chờ Tống Mạch tiến vào liền bò lên trên người hắn, nam

nhân này vậy mà lại phát hiện nàng không cẩn thận lộ trung y ra ngoài,

sau đó rất bất đắc dĩ mà ôm cả nàng lẫn chăn, nói nàng không cần như

vậy, nói cái gì mà cho dù thành thân hay không, trong lòng hắn cũng chỉ

có nàng.



Hóa ra Tống Mạch nghĩ là nàng muốn dùng thân thể trói buộc hắn sao?



Nàng giãy dụa ở trong lòng hắn.



Tống Mạch thở dài. Vừa rồi ở bên ngoài Tiểu Ngũ vẫn quấn lấy hắn, nhiều lần

đều làm hại hắn nổi lên phản ứng, may mà giờ buổi tối, không sợ bị ai

nhìn thấy. Bây giờ đã trở về rồi, nàng lại như vậy, vội vàng muốn trao

thân cho hắn như vậy, nhất định là bởi vì nhìn thấy hắn và nữ nhân khác

đứng chung một chỗ, không yên lòng đây?



Sao nàng cứ ngốc như vậy chứ, nếu hắn có loại tâm tư này, làm sao lại chờ tới bây giờ mới bị nàng… mê hoặc?



Hắn ôm chặt lấy nàng, suy nghĩ một lát, quyết định dùng một sự kiện khác

dời đi suy nghĩ nàng, “Tiểu Ngũ, con không phải vẫn muốn xem đèn lồng sư phụ dùng bức tranh vẽ con làm thành sao? Thật ra mấy bức vẽ đó không bị hỏng, đèn lồng cũng làm xong rồi, để lại ở nhà, trở về sư phụ liền tặng cho con, như thế nào?”



Đêm đó khi đặt bút vẽ tranh, bởi vì không kìm lòng được, hắn bỏ cả tâm tư của mình vào trong tranh, bởi vậy không dám cho nàng xem, lén lút làm đèn giữ lại cho mình thưởng thức. Bây giờ biết nàng là cô nương, hai người cũng tỏ tình rồi, tất nhiên có thể đưa cái đèn lồng để lộ tình ý của hắn này cho nàng.



Đèn lồng?



Đường Hoan không nhúc nhích. Nói thật, nàng thật sự rất muốn nhìn xem xem nàng ở trong tranh sẽ là dáng vẻ gì.



Tống Mạch cười khẽ, “Giờ Tiểu Ngũ đã vui vẻ chưa?” Nói nhiều lời âu yếm như

vậy, cũng không có tác dụng bằng một cái đèn lồng, thật là…



Đường Hoan gật gật đầu. Bỏ đi, cũng chỉ chậm mất vài ba ngày, trở về xem đèn lồng xong thì xử hắn luôn thể..



“Nhưng mà sư phụ tặng đèn lồng cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ cũng phải tặng lại sư

phụ một cái, đến lúc đó chúng ta cùng trao đổi, thế nào?” Tống Mạch thả

người nằm xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.



Đèn trong phòng vẫn sáng, Đường Hoan dùng môi ngữ nói mình làm đèn sẽ rất xấu.



Tống Mạch tỏ vẻ không ngại, “Chỉ cần là Tiểu Ngũ làm, sư phụ đều thích.”



Đường Hoan đành phải đáp ứng, xoay người, nghĩ thầm Tống Mạch này không hổ đã từng đọc sách, có thể nói ra những lời ngọt ngào như mật, may mà chính

nàng cũng đã nói quen mấy lời này. Lời tâm tình thôi, thứ đó tác dụng

chính là để lừa người, nàng nói lời tâm tình là để lừa được đám nam

nhân, bởi vậy tuyệt đối sẽ không bị lời tâm tình của nam nhân lừa mất

trái tim, cho dù lời của đối phương đúng là lời nói thật đi chăng

nữa. Mà nói thật thì thế nào? Nàng tin, nhưng nàng không thèm để ý.



Thi đấu đèn kết thúc, mặc dù Tống Mạch nửa đường rời nơi thi đấu, nhưng bởi vì hắn làm đèn lồng không khung không dùng những vật liệu làm đèn như

trước đây như nan trúc, dây sắt…, cách nghĩ và cách làm đều rất độc đáo, cho nên vẫn giành được giải nhất như cũ. Một đám người cùng nghề đều

đưa thiệp mời mời hắn tới dự tiệc ăn mừng, Tống Mạch một mực không đáp

ứng, sau khi tự mình tới chỗ Tri phủ đại nhân nhận lỗi tỏ lời cảm ơn,

liền dẫn hai đệ tử lên đường trở về.



Trở lại cửa hàng, Đường Hoan lập tức chọn một đống nan trúc, giấy tuyên thành trở về phòng làm đèn.

Nàng đã học xong cách làm đèn lồng đơn giản nhất, đêm nay nói thế nào

cũng phải làm xong, mau sớm thấy đèn của Tống Mạch thì mới mau ngủ được

với hắn.



Tống Mạch thấy đệ tử vội làm đèn cho hắn như vậy, trong

lòng không khỏi vui mừng, hắn nào có tâm tư làm gì khác, chỉ một mực

ngồi yên trong phòng chờ nàng.



Chờ loáng một cái đã chờ đến khi tiếng trống canh hai vang lên. (21h – 23h)



Hắn không nhịn được đi ra cửa nhìn xung quanh, vừa đúng lúc nhìn thấy đệ tử chỉ mặc trung y lặng lẽ đi về phía bên này.



Tống Mạch khẩn trương tránh sang bên cạnh, vội trở về phòng, không muốn để cho đệ tử biết hắn đã chờ tới sốt ruột rồi.



Đường Hoan đẩy cửa phòng, rồi nhìn về phía Tống Mạch chỉ chỉ chiếc đèn lồng

nhỏ bị mình dùng miếng vải đen che phủ, ý bảo hắn cho nàng xem trước.



Tống Mạch bất đắc dĩ xoa đầu nàng, xoay người tắt đèn trong phòng, lúc này

mới nhấc cái đèn lồng được mình giấu kỹ lên bàn, nắm tay Đường Hoan đi

tới. Cái bàn đặt ở gần cửa sổ, nhưng cửa sổ bị Tống Mạch đóng lại, ánh

trăng không chiếu vào tới, vì vậy trong phòng u ám, không thấy rõ trên

đèn lồng vẽ cái gì.



“Nhắm mắt lại, sư phụ bảo con mở thì con mới được mở.” Tống Mạch nói với nàng như dỗ dành hài tử.



Đường Hoan nghe lời nhắm lại, mong đợi trong lòng càng ngày càng tăng. Nàng

tin tưởng vào tay nghề của Tống Mạch, cũng tin tưởng khả năng vẽ của

hắn, chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ cần đợi thêm một lát nữa thôi là nàng có

thể thấy rõ cái đèn lồng vẽ nàng chỉ thuộc về nàng rồi. Nam nhân đối xử

với nàng rất tốt nàng cũng không cần, tặng quà ở trong mắt nàng cũng chỉ là một trong những thủ đoạn **, nhưng phần lễ vật này lại khác, trên đó có nàng, vậy nó sẽ có ý nghĩa khác hẳn. Nàng có thể không yêu nam nhân, nhưng làm sao nàng có thể không yêu chính mình?



Bên cạnh có tiếng động rất nhỏ, mặc dù nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể phát hiện bên ngoài chợt sáng lên.



Đường Hoan muốn mở mắt ra nhưng nam nhân dường như đoán được suy nghĩ của nàng, lại bảo nàng đợi thêm một lát nữa.
chút, nhẹ chút…



Phía dưới nàng đã run rẩy đến như vậy, chỉ có

điều là càng run rẩy lợi hại hơn, cầu xin càng đáng thương hơn, không

tiếng động nói không cần.



Nhưng Tống Mạch đã không thể khống chế được nữa rồi.



Hắn ôm chặt lấy nàng, yêu thương hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của nàng,

hôn lên lông mày đang chau lại của nàng, cứ như vậy vừa chậm rãi tiến

vào nàng, vừa chăm chú nhìn nàng từ một tiểu cô nương biến thành nữ nhân của hắn. Nàng hẳn là rất đau, nước mắt cũng chảy ra, nhưng nàng ngoan

ngoãn cắn môi không nói lời nào, cực kì đáng thương. Hắn muốn nói một

chút gì đó trấn an nàng, nhưng dưới thân sảng khoái mãnh liệt. Rung

động, ngực tràn đầy thỏa mãn, đều khiến cho hắn đánh mất cả tiếng nói.

Nói không ra tại sao, nhìn dáng vẻ nhẫn nại nhu thuận của nàng, hắn vậy

mà có loại cảm giác trần ai lạc định, dường như nàng nói nhiều như vậy,

cũng không bằng bây giờ, khiến cho hắn tin tưởng nàng là thật sự thích

người sư phụ là hắn này, nàng là thật sự thuộc về hắn .



Nhưng sau khi bình tĩnh lại, đáy lòng lập tức sinh ra một cảm giác bất an khó thể nào hiểu được.



Cảm giác tựa như đây chính là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng, Tiểu Ngũ của hắn sẽ biến mất không thấy nữa.



Tống Mạch bỗng có chút sợ hãi, hắn dừng lại, hôn lên đôi mắt của nàng: “Tiểu Ngũ, con mở to mắt ra, nhìn ta, đây là chân thật, con là nữ nhân của sư phụ, có phải hay không?”



Đau đớn đã giảm bớt, Đường Hoan nghe

lời mở to mắt, thoáng sững sờ chống lại đôi mắt chứa đầy vẻ bối rối bất

an của hắn. Nàng cười với hắn, dùng môi ngữ nói: đương nhiên là thật

rồi, Tiểu Ngũ đã là nữ nhân của sư phụ.



Thấy con ngươi linh động

quen thuộc, dường như Tống Mạch từ thế giới hư ảo trong mộng quay trở

lại với thế giới chân thật. Nghĩ đến mình vừa rồi hỏi một vấn đề ngốc

nghếch, trên mặt hắn nóng lên, vì để cho nàng cũng quên mất, hai tay hắn chống dậy, bắt đầu ra sức đâm vào nàng.



“Ưm…”



Đường Hoan

bật ra tiếng rên, cũng may trước đó hưởng thụ liên tục đã khiến cho bên

trong thích ứng được với kiêu ngạo của hắn. Dưới thân va chạm càng ngày

càng mạnh thêm, nàng không kiểm soát nổi đung đưa lên xuống, gương mặt

tuấn tú ửng hồng của nam nhân trên người cũng không nhìn rõ, dường như

chỉ có nơi tương liên chặt chẽ kia là chân thật. Đường Hoan không phải

thật sự thích loại cảm giác này, nàng muốn cùng nam nhân hợp lại một

chỗ, làm tới mức kịch liệt nhất.



Nàng chủ động nhấc chân vòng

quanh eo hắn, đại khái là mở ra quá lớn, sau một thoáng sững sờ hắn nảy

sinh ác độc đâm mạnh vào, mở mắt nhìn nàng. Đường Hoan nhìn hắn cười,

hai chân tiếp tục di chuyển lên phía trên, chậm rãi khoác lên đầu vai

hắn. Tư thế này quá khó khăn, hơn nữa hắn liên tục va chạm, hai chân lắc lư sắp rơi xuống. Nàng muốn tự đỡ lấy chân, nam nhân lại chủ động giúp

nàng, chẳng qua là hắn không có đỡ lấy, mà là đè ép bắp đùi nàng lên

phía trước. Mông eo theo chân nâng lên rời khỏi đệm giường, Đường Hoan

khiếp sợ, trong mắt Tống Mạch cuối cùng cũng trào lên ý cười: “Như vậy,

Tiểu Ngũ còn chịu được sao?” Sao hắn có thể thua bởi nàng? Nếu nàng

thích chơi thì hắn sẽ theo nàng.



Đường Hoan đương nhiên chịu được, hắn càng lợi hại càng đa dạng, nàng lại càng vừa lòng.



Tống Mạch chỉ cho là nàng cậy mạnh, không thèm nhắc lại, hung hăng đụng vào.



Ván giường theo động tác hung mãnh của nam nhân mà nhẹ nhàng lắc lư, phát ra tiếng động ái muội.



Đường Hoan nhắm mắt lại nghe, tùy ý nam nhân biến hóa các loại tư thế đa dạng muốn nàng, cho dù là loại nào, nàng đều cố gắng phối hợp với hắn.



Sư phụ nói không sai, nam nhân bá đạo, hái được quả nhiên là tuyệt diệu.



“Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ…”



Bên tai là từng tiếng từng tiếng gầm nhẹ của nam nhân, nghe qua dường như sắp đến.



Đường Hoan cũng muốn đến.



Nàng mở to mắt, nhìn cũng không nhìn nam nhân quỳ gối trước giường, chỉ nắm chặt đệm giường, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.



Tống Mạch, ngươi đã mộng ta thành một người câm, giấc mộng này ta chơi đùa

cũng rất tận hứng, ta đây sẽ để cho ngươi từ đầu tới cuối kết thúc

trong vui vẻ, dù sao, ngươi là giả, tựa như chiếc đèn lồng kia, dù đẹp

thế nào, cũng là giả.



Tầm mắt dần mơ hồ, Đường Hoan vẫn nhìn chiếc đèn lồng kia như cũ.



Ngọn đèn rực rỡ, tựa như pháo hoa đột nhiên nở rộ trên bầu trời đêm, rực rỡ như thế, cuối cùng hóa thành tro bụi rơi xuống.



May mà, bởi vì là giấc mộng nên nó vĩnh viễn cũng không có một ngày sẽ tắt đi.



Ánh đèn càng ngày càng ảm đạm, Đường Hoan nhắm mắt lại.



Tống Mạch, ngươi biết không, ta thật sự rất muốn mang nó đi…