9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 53 : Dưới bàn
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Lập Xuân chết ngoài ý muốn, những lời giải thích Đường Hoan chuẩn bị cũng không dùng được.
Đối mặt với thi thể Lập Xuân, nàng nắm chặt vạt áo trước ngực khiếp sợ
mở to mắt, làm ra dáng vẻ “sợ hãi quá mức” hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy Tống
Mạch đứng trước mép kháng, Tống Lăng đứng bên cạnh Lập Xuân, Lập Hạ sợ hãi trốn ở bên ngoài, không có ai đỡ nàng, Đường Hoan ngã thẳng xuống
đất.
“Hải Đường!”
Tống Lăng quá sợ hãi, vội chạy tới ôm lấy người lắc lắc, ý đồ đánh thức nàng.
Ngay khi Đường Hoan sắp bị gã lắc tới mức không nhịn được phải tỉnh lại,
Tống Mạch chợt lên tiếng: “Nhị đệ,có lẽ đệ muội bị dọa rồi, đệ ôm muội
ấy lên kháng nghỉ ngơi đi, để Lập Hạ vào hầu hạ. Đi, đệ đi theo ta ra
ngoài.”
Đi ra ngoài? Đi ra ngoài để tiếp tục bị đánh à?
Tống Lăng nắm tay Đường Hoan không động đậy, vô cùng lo lắng nói: “Đại ca,
Hải Đường như vậy, đệ không yên lòng để nàng một mình, chờ nàng tỉnh đệ
sẽ đi tìm huynh. Chuyện nha hoàn kia đại ca xem mà giải quyết đi, dù sao cũng là ký văn tự bán đứt rồi.”
“Bớt nói nhảm, đi theo ta.”
Tống Mạch làm sao có thể để cho gã lừa gạt đơn giản như vậy, lạnh lùng bỏ
lại một câu, mang theo thi thể Lập Xuân đi ra ngoài. Trước kia cũng có
nha hoàn vì Tống Lăng mà tranh giành rồi mất mạng, bởi vì đều được mua
từ vùng khác, không có người nhà đến kêu oan, Tống gia tìm cái cớ lung
tung đến quan phủ báo một tiếng là được.
Nhưng chuyện khiến hắn
đau đầu chính là lần này, cho dù nhị đệ là say rượu bị nha hoàn thừa cơ
chui lên, nhưng đêm tân hôn gây ra loại chuyện này, đệ muội sao có thể
dễ dàng tha thứ gã?
Đồ vô liêm sỉ, khi nào thì mới có thể để cho hắn yên tâm!
Tống Mạch đi rồi, Tống Lăng ở trong phòng lề mề thêm một lát, ngắm nương tử
xinh đẹp gã còn chưa kịp ôm đang nằm trên kháng, khẽ cắn môi, đành rời
đi. Để cho đại ca đánh một trận cũng được, càng có thêm vẻ đáng thương
để quay đầu lại bồi tội với Hải Đường , không chừng Hải Đường mềm lòng
liền tha thứ cho gã, đến lúc đó gã mới bù cho nàng một đêm * trướng ấm
tuyệt vời.
Chủ ý của Tống Lăng tuy không tệ, nhưng Đường Hoan đâu thể nào dễ dàng bỏ qua cho gã.
Nàng đang nằm lập tức ngồi dậy, thay bộ hỉ phục ra, mặc bộ váy bằng vải mỏng mang tới từ nhà mẹ đẻ, sau khi hỏi Lập Hạ rõ xem hai huynh đệ Tống Lăng đi đâu, liền đi thẳng đến tiền viện.
Trong thính đường, Tống Mạch đã đánh người xong, đang dùng lời chân thành khuyên Nhị đệ sống tử tế.
Tống Lăng cúi đầu, thành thành thật thật nghe, cho đến khi bất chợt một bóng người bước vào cửa. Gã khiếp sợ bật người lên, tiến lên đỡ lấy bả vai
người tới: “Hải Đường nàng tỉnh rồi? Sao lại chạy tới đây?”
Đường Hoan né tránh gã, ánh mắt làm bộ lướt qua y phục hai người, xác định
mình không có nhận lầm người, liền quỳ xuống trước mặt Tống Mạch, cúi
đầu nói: “Đại ca, Hải Đường xuất thân thấp hèn, vốn không xứng làm con
dâu Tống gia, bây giờ Nhị gia đối xử với ta như vậy, ta càng không có
thể diện ở lại, xin đại ca làm chủ, để Nhị gia viết một phong hưu thư
thả ta đi.” Nói xong, nâng tay lau nước mắt.
“Hải Đường nàng làm
cái gì vậy? Tối hôm qua là ta không đúng, làm như thế với nàng là do say rượu, thật sự không phải cố ý ức hiếp nàng đâu!” Tống Lăng khẩn trương, chạy tới muốn dìu nàng đứng lên. Mong đợi lâu như vậy mới cưới được
người đẹp về, gã còn chưa kịp yêu thương nàng đâu, sao có thể nói hưu là hưu?
“Ngươi đừng chạm vào ta!”
Đường Hoan đứng vụt dậy,
trốn ra phía sau Tống Mạch, khóc nhìn gã: “Đừng nói say rượu gì đó, ngày vui, có phu quân nhà ai là không uống rượu? Sao cho tới bây giờ không
thấy nghe nói người khác xảy ra chuyện như vậy? Tống Lăng, nếu không
phải ngươi thường ngày ăn chơi đàng điếm hành vi không đoan chính, Lập
Xuân lấy đâu ra lá gan lớn như vậy lừa ngươi ức hiếp ta? Buổi tối tân
hôn đầu tiên làm ra loại chuyện này, sau này còn định thế nào nữa, ta
chịu không nổi, ta thà rằng về nhà làm ni cô già cả đời, cũng không cần
chịu mối oan ức này! Đại ca… Tống đại ca, cầu huynh nhìn lấy phần đáng
thương này của ta, lại làm chủ cho Hải Đường một lần đi, nếu huynh không đồng ý, Hải Đường thà rằng đập đầu một lần nữa!”
“Đệ muội…”
“Hải Đường ngươi đừng quá phận, không phải là chỉ lên giường với một nha
hoàn thôi sao, ta cũng không phải cố ý, cũng giải thích rõ ràng với
ngươi rồi, sao ngươi vẫn còn làm loạn!”
Trước mặt đại ca bị thê
tử mới cưới ghét bỏ, Tống Lăng chỉ cảm thấy thể diện mất sạch, ngắt lời
vòng vo chuyển, mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra nên thay một thân xiêm y thường ngày, đi ra đằng trước. Có thể ở chung cùng Tống Mạch, nàng
cầu còn không được.
Trong phòng chính, cơm chiều đã dọn xong rồi, trừ hai huynh đệ Tống gia, không có nha hoàn gã sai vặt hầu hạ. Đường
Hoan để Lập Hạ chờ nàng ở ngoài cửa, tâm tình thoáng trào dâng, ngoan
ngoãn đi vào.
Trong phòng thoáng chốc chìm trong im lặng chỉ có tiếng bước chân của nàng.
Tống Mạch khẽ lướt qua rồi thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm bát đũa trước
mặt. Tống Lăng thì cười đứng dậy, kéo cái ghế bên cạnh ra nói: “Hải
Đường, tới đây ngồi này.”
Đó là bàn vuông, Tống Mạch ngồi ở phía
Đông, Tống Lăng ngồi phía Bắc, dưới quan sát của Tống Lăng, nương tử nếu không cho gã mặt mũi, cũng phải đụng tới chỗ hắn ngồi.
Nhưng
Đường Hoan thực sự không cho gã mặt mũi, trực tiếp đứng bên cạnh Tống
Mạch, thấp giọng hỏi: “Đại ca, không biết gọi đệ muội tới đây có chuyện
gì?”
Chẳng lẽ gã sai vặt không nói rõ ràng là mời nàng đến dùng cơm sao?
Trong lòng Tống Mạch có nghi ngờ, nhưng lập tức giải thích một cách tự nhiên: “Đệ muội ngồi đi. Tháng này nhị đệ không thể cùng muội, để muội một
mình dùng cơm ở phía sau thì quá uất ức cho muội, dù sao Tống gia chúng
ta bây giờ tổng cộng chỉ có ba nhân khẩu, cũng không có những quy củ như nhà giàu khác, về sau vẫn là cùng nhau dùng cơm đi,cũng náo nhiệt hơn.”
Đường Hoan ngước mắt nhìn hắn, sau khi chạm vào ánh mắt của hắn thì lập tức
né đi, mặt ửng đỏ: “Đa tạ đại ca quan tâm.” Do dự trong chốc lát, ngồi
xuống bên cạnh Tống Mạch, đối diện mới là Tống Lăng.
Tống Mạch không hé răng. Đệ muội không chào đón nhị đệ, nói không chừng ở lại dùng cơm, cũng là e ngại mặt mũi của hắn.
Tống Lăng vốn có chút tức giận, nhưng gã lại phát hiện nương tử ngồi đối
diện cũng không tệ, ngước mắt là có thể thấy, bèn mặt dày nói chuyện với nàng: “Cả buổi chiều Hải Đường làm cái gì? Ta vẫn ở trong cửa hàng bận
rộn buôn bán với đại ca, thật sự là mệt muốn chết rồi.”
“Đang thêu khăn.” Đường Hoan cũng không ngẩng đầu lên trả lại một câu.
Tống Lăng còn muốn nói tiếp, Tống Mạch nhìn ra đệ muội không muốn nói
chuyện, nghĩ đây là lần đầu tiên dùng cơm cùng nhau, không thể để nàng
không được tự nhiên, bèn nói với Tống Lăng: “Mệt mỏi thì mau ăn cơm đi,
ăn xong đi nghỉ sớm một chút.” Đúng là trợn mắt nói nói dối, rõ ràng là ở trong phòng sau cửa hàng ngủ cả buổi chiều.
Tống Lăng cười hì hì, nâng tay gắp thức ăn cho Đường Hoan.
Đường Hoan bưng bát tránh ra, “Nhị gia tự mình ăn đi, ta không quen ăn đồ người khác gắp.”
Sắc mặt Tống Lăng lạnh lẽo.
Tống Mạch cảnh cáo trừng gã một cái.
Tống Lăng mới dịu lại, một lát sau, gã lặng lẽ cởi giày phải, nhấc chân tới cọ bắp chân người đối diện.
Váy bị người đẩy ra, Đường Hoan hơi kinh hãi, ngay sau đó chân người nọ
liền vươn tới mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng cọ cọ. Trong lòng Đường Hoan
hiểu rõ, mặt từ từ đỏ lên, cuối cùng cũng giương mắt nhìn lại, đối diện
là ánh mắt trêu tức của Tống Lăng, phong lưu phóng khoáng. Thực sự là
quá giống Tống Mạch, Tống Mạch lại chưa bao giờ lộ ra thần thái hấp dẫn
người như vậy, Đường Hoan không khỏi nhìn nhiều thêm một lát.
Tống Lăng đối với dung mạo của mình rất có lòng tin, thấy mỹ nhân nhìn gã
đến ngây người, thầm nghĩ có hi vọng, chân bèn chậm rãi đi lên quyến rũ.
Đường Hoan cúi đầu, chiếc đũa đưa đến gắp thức ăn trước mặt Tống Mạch, sau đó chờ khi Tống Lăng đụng tới đùi nàng, nàng ngâm khẽ một tiếng, chiếc đũa run lên.
Một tiếng kêu quyến rũ hàm chứa kinh ngạc ngượng ngùng sung sướng, làm hai nam nhân đều nhảy dựng trong lòng.
Tống Mạch không chịu khống chế ngước mắt, chỉ thấykhuôn mặt đệ muội bên
cạnh đỏ bừng, mặc dù cúi đầu, ánh mắt lại len lén liếc hắn, ngoài ý
muốn khiếp sợ vừa thẹn vừa tức, quyến rũ động lòng người nói không nên
lời. Nhịp tim của hắn bỗng không chịu khống chế, đang muốn thu hồi tầm
mắt, bỗng đệ muội buông bát đũa, xoay người bỏ chạy, trước khi đi, còn
dẫm hắn một cái.
Tống Mạch kinh ngạc, vì sao nàng … Chợt cảm thấy không đúng, cúi đầu liếc nhìn xuống, chỉ thấy nhị đệ nhà mình đang bối
rối đeo giày.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt lanh như băng.
Đồ vô liêm sỉ này, vừa rồi nhất định lại làm cái chuyện gì đùa giỡn người ta, còn làm cho đệ muội tưởng lầm là hắn làm!