9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 54 : Rửa nhục

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Khi Đường Hoan kêu ra tiếng, Tống Lăng sợ hết hồn, liếc thấy đại ca ngẩng đầu, gã sợ chuyện

mình cởi giày bị phát hiện, vội cúi đầu đi giày, cho nên không nhìn thấy Đường Hoan và Tống Mạch mắt qua mày lại. Cho đến khi Đường Hoan xấu hổ

bỏ chạy, tới khi Tống Mạch giận dữ răn dạy gã, Tống Lăng cũng chỉ cho là Đường Hoan vì gã mà chạy, đại ca là vì gã ngay giữa ban ngày ban mặt vô lễ với nương tử mà tức giận.



“Đại ca huynh đừng nóng giận, sau

này đệ cũng không dám nữa! Đệ đây đi theo Hải Đường bồi tội còn không

được sao!” Trên đùi bị Tống Mạch hung hăng đá một cước, Tống Lăng lảo

đảo bước đi, thuuận tiện chạy ra phía cửa, định mượn cơ hội này đi theo

nương tử thân thiết tử tế một phen. Hắn nhìn vừa rồi, nương tử dường như không phải tức giận đâu, đương nhiên, cũng có thể là sợ bị đại ca phát

hiện mà mất mặt, kìm nén không nổi giận thôi.



“Đệ đứng lại đó cho ta!”



Tống Mạch hét lớn một tiếng, quát người dừng lại, “Trở về, cơm nước xong trở về phòng ngủ đi. Tống Lăng ta cảnh cáo đệ, nếu mà đệ không biết kiểm

điểm, ta sẽ khóa cửa nhốt đệ ở trong phòng một tháng!”



“Biết rồi

biết rồi, thật là, chạm cũng không cho chạm, ta thú nàng về để làm cảnh

à… Được rồi được rồi, đại ca huynh cũng ngồi xuống ăn cơm đi, đừng bởi

vì nhị đệ mà chọc tức thân mình, nhà chúng ta còn trông cậy vào huynh

kiếm tiền đó, nào, cho huynh ăn miếng thịt gà tẩm bổ cho khỏe nào.” Mắt

thấy Tống Mạch lại trừng mắt rồi, Tống Lăng ngoan ngoãn đầu hàng, dùng

ngôn hay ngữ tốt dỗ dành.



Tống Mạch cũng không có cách nào với

cái dáng vẻ vô liêm sỉ của gã, đành phải ngồi xuống một lần nữa, trong

lòng vẫn phiền não không biết nên giải thích rõ cho đệ muội thế nào.



Cũng không biết nhị đệ rốt cuộc là làm cái khỉ gì!



Còn có đệ muội, vì sao nàng phải dẫm hắn một cước? Nếu nàng lầm tưởng mình

phi lễ nàng, hẳn là phải tức giận chứ, dẫm một cước như vậy, ngược lại

càng giống như trẻ con trên đường giận dỗi nhau.



“Vừa rồi đệ làm gì đệ muội?” Tống Mạch nghĩ đến đau đầu, nhịn không được hỏi ra.



Tống Lăng bị hắn hỏi mà lòng run rẩy, biết qua loa là không được, đành dùng

phương thức nói giám nỏi tránh: “Không làm gì mà, lòng bàn chân của đệ

bị ngứa, muốn vươn ra cọ cọ bàn chân, không cẩn thận đụng tới nàng, nàng liền hiểu lầm đệ cố ý. Đại ca, tốt xấu gì đệ cũng là huynh đệ ruột thịt của huynh, huynh đừng quá thiên vị nàng, không biết còn tưởng là… Khụ

khụ, đệ ăn cơm, huynh đừng nói chuyện với đệ.” Bưng bát lên nuốt cả

xuống.



Tống Mạch biết gã không nói thật, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều nữa, nói cho cùng, đó cũng là việc riêng của người ta.



Ăn cơm xong, Tống Mạch theo thường lệ muốn ra vườn hoa bên hồ dạo một vòng, hỏi Tống Lăng muốn đi cùng hắn hay không.



Tâm tư Tống Lăng xoay chuyển, ngáp một cái nói: “Không đi, đệ về phòng ngủ, tối hôm qua mệt mỏi một đêm vô ích, buổi chiều cũng không ngủ ngon, hôm nay đi ngủ sớm một chút. Đại ca huynh trở về nhớ nhẹ chân nhẹ tay, đừng đánh thức đệ đấy.”



Tống Mạch hừ một tiếng, nhìn theo Tống Lăng trở về phòng mới đi về phía vườn hoa.



Tống Lăng trốn sau cửa nhìn hắn, xác định đại ca đi xa rồi, gã len lén chuồn ra khỏi cửa, nhón chân chạy đến hậu viện. Nữ nhân này à, nói chuyện

cùng nàng không có tác dụng, trước hết cứ ôm người vào trong ngực, làm

rối loạn lòng của nàng trước, sau đó vuốt ve một chút là có thể làm việc trong sự nửa chối nửa theo của đối phương rồi.



Gã biết kiều thê ở tại sương phòng nào trong nhà, chạy thẳng tới cửa, không ngờ cửa lại

khóa từ bên trong. Tống Lăng ảo não đá cửa một cái, thấp giọng gọi Lập

Hạ ra mở cửa.



Lập Hạ đã sớm được Đường Hoan căn dặn, cách cánh

cửa nói: “Nhị gia, Nhị nãi nãi đã ngủ rồi, ngài có chuyện gì ngày mai

hãy nói.” Có ví dụ Lập Xuân ở phía trước, Lập Hạ đối với vị Nhị gia này

đã không có hy vọng gì xa vời, thầm nghĩ hầu hạ Nhị nãi nãi thật tốt, dù sao trong nhà lời nói của Đại gia mới là nhất. Xem tình hình ngày hôm

nay, Đại gia rất coi trọng Nhị nãi nãi, nàng hầu hạ hai vị này tốt rồi,

cũng không sợ Nhị gia tức giận phạt nàng.



Tống Lăng không tin, dùng sức đẩy cửa: “Bớt nói linh tinh đi, không lúc này thì lúc nào, mở cửa nhanh lên!”



Cánh cửa đung đưa kịch liệt, phát ra tiếng “rầm rầm rầm”. Lập Hạ có chút sợ

trận thế này, lui xa một chút, ấp a ấp úng khuyên nhủ: “Nhị gia ngài vẫn nên trở về đi, nếu không tiếng động ầm ĩ lớn, đại gia nghe thấy chỉ có

ngài chịu khổ thôi.”



Dám lấy đại ca ép gã!



Tống Lăng tức

giận đến miệng cũng sắp méo xệch. Từ nhỏ có đại ca đè nặng gã, thú một

người vợ thì ghét bỏ gã, bây giờ ngay cả một con nha hoàn thối cũng

không để gã vào mắt!



Gã nhảy ra trước cửa sổ, thấp giọng gọi Hải

Đường, gọi nửa ngày, người bên trong đến tiếng cũng không kêu lấy một.

Tống Lăng hoàn toàn hết hy vọng, thở phì phò rời đi. Chờ xem, sớm muộn

gì cũng có một ngày gã đặt người dưới thân dạy dỗ tử tế một phen, để cho nàng biết ai mới là nam nhân của nàng!



Tống Lăng cho dù như thế

nào cũng không đoán ra được, nương tử của gã căn bản không ở trong


Tống Mạch đứng dậy, mặc dù sắc trời đã tối tới mức sắp không thấy rõ mọi

thứ, nhưng nàng nói không sai, xiêm y phải tìm về. Chỉ là, trước khi sắp xuống nước, Tống Mạch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại nói: “Đệ muội, có cái gì khó khăn chúng ta đều có thể thương lượng kỹ càng, muội đồng ý với ta đừng có sau khi ta xuống nước lại tiếp tục làm chuyện điên rồ,

có thể chứ?”



“Đại ca yên tâm, nếu có thể sống, ta cũng không muốn chết, ta đã suýt chết hai lần, cảm giác đó, quá khó chịu.” Đường Hoan

nức nở nói.



Tống Mạch im lặng, bước vào trong nước.



Chờ đến khi hắn mang theo váy của nàng lên bờ, trời đã tối hoàn toàn.



Hắn nhìn về phía bên bờ trước tiên, nơi đó chỉ có một mảng cỏ dại, không có bóng dáng nàng.



Tống Mạch căng thẳng, lấy tốc độ nhanh nhất bơi lên bờ, vừa muốn gọi người,

trong bụi cỏ bên cạnh vang lên giọng nói sợ hãi: “Đại ca, xiêm y của

huynh ta đặt ở bên ngoài rồi, huynh đưa của ta tới đi.” Một cánh tay

mảnh khảnh vươn ra, quơ quơ về phía hắn.



Trái tim treo lên rốt

cuộc cũng rơi xuống, trong đầu bất chợt thoáng hiện lên một màn nhìn

thấy trước khi ngã sấp, mặt Tống Mạch nóng lên, quay đầu đưa tới cái váy ướt tí tách. Trên tay chợt nhẹ, nàng nhận lấy xiêm y, trong bụi cỏ

truyền đến tiếng động loạt xà loạt xoạt.



Tống Mạch đi đến gần đó

mặc xiêm y của mình, do dự một lát, thấp giọng nói: “Đệ muội, mặc y phục ẩm ướt rất dễ cảm lạnh, bây giờ muội lập tức trở về đi, thấy Lập Hạ thì nói muội định làm chuyện điên rồ nhưng lâm trận lùi bước, những thứ

khác, ngày mai chúng ta bàn lại.” Nói xong, nhấc chân chuẩn bị rời đi.



“Đại ca huynh đừng đi!” Đường Hoan vội vàng nhảy ra, chờ Tống Mạch dừng lại, nàng ôm ngực nói: “Đại ca, ta đã quyết định rồi, ta không đi. Đại ca,

huynh không biết, cha nương ta chỉ xem ta là vật đổi ra tiền, bây giờ ta trở về, bọn họ có thể sẽ lại bán ta lấy tiền, sớm muộn gì ta cũng chỉ

còn đường chết. Ở lại Tống gia, cho dù Nhị gia không thay đổi, ít nhất,

ít nhất còn có đại ca là thật lòng đối xử tốt với ta, có đại ca che chở

ta ở trước mặt Nhị gia, ta…. Rất an tâm. Đại ca, huynh… huynh đừng đuổi

ta đi, được không? Cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ cố gắng tiếp

nhận Nhị gia, hầu hạ Nhị gia thật tốt, van huynh …”



Nàng khóc rất đáng thương, Tống Mạch không khỏi đau lòng, lại cho nàng hứa hẹn, “Muội yên tâm, chỉ cần muội sẵn lòng ở lại, ta nhất định sẽ khuyên nhị đệ đối xử thật tốt với muội.”



“Đại ca, cảm ơn huynh, Hải Đường lớn như

vậy, ngay cả thân sinh phụ thân cũng không đối xử tốt với ta được như

huynh.” Đường Hoan cảm kích nói.



Lời này nghe rất bình thường,

nhưng Tống Mạch lại cảm thấy có chút không ổn, vừa đi trước vừa nhẹ

giọng khuyên nàng: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đệ muội mau

trở về đi thôi.”



Đường Hoan không trả lời, ôm vai đi theo sau hắn.



Ngay từ đầu hai người đều đi về phía trước, Tống Mạch chỉ cho là cùng đường, nhưng khi hắn đến chỗ ban đầu rơi xuống nước nhặt áo khoác ngoài, nàng

vẫn còn đi theo hắn. Tống Mạch không thể không xoay người, liếc nàng một cái rồi lại lập tức dời tầm mắt, nghi hoặc hỏi: “Vì sao muội đi theo

ta?”



Đường Hoan cúi đầu: “Trời rất tối, ta, ta sợ.”



Tống

Mạch hiểu rõ, muốn nói nơi này không có gì đáng sợ, giây lát sau nghĩ

đến nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đành bất đắc dĩ nói: “Thôi, muội đi phía trước, ta theo đằng sau, đưa muội trở về.” May mắn lúc này, đám hạ nhân hầu hết đều đã ngủ.



Đường Hoan ngượng ngùng nói cái gì đó, nhăn nhó một lát, xoay người bước đi.



Tống Mạch lúc này mới dám nhìn nàng.



Trong bóng đêm, quần áo nàng ướt đẫm, thoạt nhìn càng gầy, hai tay ôm bả vai, đáng thương nói không nên lời.



Hắn liếc nhìn cái áo trong tay, rốt cuộc vẫn không đành lòng, đuổi theo đưa áo

cho nàng, ánh mắt nhìn nơi khác, nói: “Muội khoác vào trước đi, một lát

nữa đến trước sân, ném xuống đất là được, ta sẽ nhặt lên.”



“Đại ca…” Đường Hoan ngửa đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, giọng nói run rẩy.



Tống Mạch biết nàng đang nhìn hắn, hắn không chịu nổi không khí như vậy,

thoáng bối rối choàng chiếc áo lên trên vai nàng, vội lui ra sau.



Tiếng bước chân ngừng lại, Đường Hoan thu hồi tầm mắt, cúi đầu, hít một hơi thật sâu mùi hương trên chiếc áo.



Mùi hương này rất quen thuộc, Đường Hoan tham lam ngửi thêm một lát, quấn thật chặt chiếc áo đi về phía trước.



Phía sau rất nhanh đã vang lên tiếng bước chân nam nhân cố ý thả nhẹ.



Đường Hoan trộm cười trong bóng tối.



Tống Mạch, ngươi biết không, lần này, ngươi lại thua rồi.