9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 56 : Bị oan
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Bả vai ma sát với mặt đất, lúc ngừng lại, đau như thiêu như đốt.
Tống Lăng chống đỡ ngồi dậy, không thể tin nhìn về phía đối diện.
Nơi đó, đại ca tốt của gã vẻ mặt xanh mét trừng gã, dùng cơ thể của mình
che chắn nữ nhân ở phía sau, mà nữ nhân suýt nữa bị gã lột sạch kia co
rúm lại quỳ gối dưới núi giả, trên người bao phủ áo ngoài mà đại ca gã
đã phủ lên chẳng biết từ lúc nào.
Nàng rốt cuộc là nữ nhân của ai? Người của hắn hay là của đại ca?
Tống Lăng “phi” một tiếng, chậm rãi đứng lên, lần đầu tiên không sợ hãi mà
nhìn lại Tống Mạch, từng bước từng bước đi về phía đại ca gã: “Đại ca,
huynh có ý gì? Nàng là huynh làm chủ thú về cho ta, sao nào, bây giờ
huynh hối hận rồi, không nỡ đem nàng cho ta rồi?” Ba lần bốn lượt ngăn
cản gã, bây giờ cũng không kiêng dè nàng quần áo không chỉnh tề, trừ phi chính hắn cũng muốn nàng, nếu không Tống Lăng cũng không thể nghĩ ra
được lý do nào khác.
Tống Mạch nhíu mày quát gã: “Nói bậy bạ gì đó! Ta chỉ là không quen nhìn ngươi đối với thê tử của mình như vậy!”
“Không quen nhìn?” Tống Lăng cười lạnh, chỉ vào Đường Hoan nấp ở phía sau Tống Mạch: “Vậy đại ca huynh dạy ta một chút, ta nên đối xử với nữ nhân của
ta như thế nào? Đối xử như thế nào với đệ muội tốt của huynh? Động phòng hoa chúc ngươi tình ta nguyện? Đại ca huynh từng thành thân chưa? Huynh từng tận mắt thấy người khác động phòng hoa chúc như thế nào chưa?
Huynh không có! Ta nói cho huynh, cho dù chậm một tháng, ta vẫn muốn đối với nàng như vậy, chẳng qua nơi làm đổi thành trong phòng, đổi thành tự nàng cởi quần áo ra để cho ta muốn! Đại ca, một tháng sau, huynh có
phải còn muốn dạy ta nên muốn nàng như thế nào hay không? Vậy nhân lúc
bây giờ chúng ta đều ở đây, huynh làm mẫu cho ta một cái…”
“Vô liêm sỉ!” Nghe gã càng nói càng xa, Tống Mạch rốt cuộc không nhịn được, giơ tay vung cho gã một cái tát.
Lại đổ máu rồi.
Nhưng Tống Lăng đã thành thói quen rồi, sau khi cha mẹ mất, gã cũng không nhớ rõ mình bị đại ca đánh bao nhiêu lần rồi, vỗ cái tát vẫn còn là nhẹ. Gã dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt
Tống Mạch: “Vô liêm sỉ? Rốt cuộc là ai vô liêm sỉ? Đại ca huynh đi ra
ngoài hỏi thăm xem, có huynh trưởng nhà ai nhúng tay quản chuyện trong
phòng đệ đệ? Huynh trưởng nhà ai biết rõ đệ muội quần áo không chỉnh tề
còn chạy đến, đừng nói cho ta huynh cái gì cũng không thấy!”
“Ta…”
“Huynh cái gì?” Tống Lăng tới gần một bước, nhìn Đường Hoan, chợt không đàng
hoàng cười rộ lên: “Bỏ đi đại ca, không phải là nữ nhân thôi sao, huynh
đệ chúng ta không đáng phải trở mặt vì nàng. Đại ca, ta không có hẹp
hòi gì đâu, nếu huynh thật sự thích nàng, ta có thể tặng nàng cho huynh
một nửa, lần đầu tiên cho huynh cũng không sao, đến lúc đó huynh đệ
chúng ta cùng nhau…”
Mắt thấy nam nhân lại vung nắm đấm tới, Tống Lăng kịp thời trốn sang một bên, ánh mắt đảo một vòng quanh hai người, nghiêng về một phía lui dần ra đường, vừa cười ha ha: “Đại ca, vậy cứ
định như thế nhé, hôm nay huynh trước, ta không vội, chờ huynh hưởng thụ xong, ta lại muốn nàng!”
Chỉ cần nữ nhân đủ xinh đẹp, Tống Lăng
cũng không quá để ý đến lần đầu tiên, hơn nữa nếu đại ca thật có thể vì
nữ nhân này mà động tình động dục, tương lai huynh đệ hai người cùng
nhau hưởng thụ, Tống Lăng cam nguyện dâng thê tử trên danh nghĩa của
mình ra ngoài! Nữ nhi Trương đậu hủ kia thích đại ca, còn không phải bị
gã chơi đùa sao, đến nay Tống Lăng vẫn nhớ rõ cảm giác thích thú khi vừa nghe nữ nhân nũng nịu gọi tên đại ca gã sau đó vừa hưởng tư vị * của
nàng! Bây giờ là thê tử của gã. Thê tử hình như cũng thích đại ca, cơ mà nàng lại là nữ nhân của gã, nàng muốn qua cùng đại ca, gã thành toàn,
nhưng nàng cũng phải hầu hạ gã!
Cuối cùng liếc mắt nhìn hai người kia một cái, Tống Lăng cười ý vị thâm trường, xách theo quần lót nghênh ngang rời đi.
Đó thật sự là nhị đệ của hắn sao?
Tống Mạch mờ mịt nhìn bóng lưng dần dần xa của Tống Lăng, đứng lặng tại chỗ, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng khóc yếu ớt.
Hắn quay đầu nhìn lại, nàng quỳ gối dựa vào núi đá, đầu nghiêng vào trong,
tóc đen che mặt. Mái tóc dài của nàng xoã ra, từ đầu vai trút xuống
xuống dưới. Trên người nàng khoác áo của hắn, nhưng trước đó Tống Mạch
nhìn thấy, cái áo của nàng bị xé hỏng rồi, rách nát tơi tả vắt lên trên
cánh tay bị trói phía sau, trừ cái đó ra, toàn thân chỉ còn cái quần
rơi ở dưới chân.
Cái yếm đỏ nhạt, rơi ở cách đó không xa.
Hắn nhớ lại một màn vừa rồi kia. Nhị đệ đột nhiên dùng răng tháo dây thắt
yếm của nàng, bàn tay cũng muốn kéo dây lưng của nàng, nàng vừa giãy
dụa vừa quay đầu nhìn hắn, ánh mắt buồn bã tuyệt vọng. Hắn bất chợt
không thể chịu đựng được, lao tới hất nhị đệ ra, nhưng cái yếm và quần
của nàng đã tụt xuống, hắn không chút do dự cởi áo ra khoác cho nàng.
Một khắc kia, hắn sợ không phải mình thấy, mà là không muốn để cho nhị
đệ nhìn thấy.
Vì sao lại có cái loại suy nghĩ không nên có này trong đầu?
Sao sự việc lại đi đến bước này?
Còn có ánh sáng rực rỡ trong đầu khi đó, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã nhớ ra.
Đầu đau như muốn vỡ ra, thân hình Tống Mạch chao đảo, ngã đổ vào núi đá,
nhắm mắt lại. Hắn khó chịu, rất khó chịu, hắn cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Sau bữa cơm chiều ngày hôm sau không lâu, quả nhiên có người đến báo cho nàng.
Đường Hoan cài một cây trâm lên đầu, tách Lập Hạ ra, tự mình bước ra cửa.
Vườn hoa cảnh sắc không tệ, nàng không nhanh không chậm đi tới, nói không rõ vì sao, nàng chính là tin tưởng Tống Mạch sẽ không chạm vào nữ nhân
khác.
Bên cạnh núi giả, Tống Mạch đứng ở khúc quanh, toàn thân cứng ngắc.
Cách đó không xa, là tiếng nhị đệ thở dốc dồn dập, là tiếng nữ nhân như khóc như thút thít cầu xin tha thứ, còn có tiếng thân thể chạm vào nhau
“bành bạch”.
Hắn không dám nghe, không dám nhận âm thanh kia rốt cuộc có phải của nàng hay không.
Nhị đệ bảo hắn chứng minh mình không thích nàng, chính là muốn cho hắn tận mắt thấy nó muốn nàng sao?
Nhưng vạn nhất là…
“Đại ca, huynh đã đến rồi nhỉ? Đến đây thì xuất hiện đi.” Tống Lăng bấm eo
nha hoàn trước người, vừa làm việc, vừa nhìn Tống Mạch bên kia thấp
giọng gọi. Gã muốn một nữ nhân, thật sự quá mức dễ dàng, đại ca nghĩ
rằng huynh ấy đã cảnh cáo, đám nha hoàn này sẽ không thể động tâm với gã sao? Hừ, vì ép đại ca buông tha cho, vì sớm ngày có được Hải Đường, gã
liền thỏa mãn một nha hoàn đi. Nghĩ đến đại ca đã ở bên kia nghe, Tống
Lăng ra vào càng ngày càng mạnh mẽ.
“A, Nhị gia, buông ra…” Nha
hoàn bị Tống Lăng dụ dỗ giờ cảm thấy sợ hãi, Đại gia là loại người nào,
bị Đại gia nhìn thấy mặt ả, ả cũng không sống nổi. Không biết thế nào ả
càng trốn, nam nhân đang làm lại càng tận hứng.
Nhưng giọng nói của ả không thể nghi ngờ làm cho Tống Mạch từ trong hít thở không thông sống lại.
“Nhị đệ, ngươi rốt cuộc đang làm loạn cái gì?” Hắn muốn đến đá gã thật mạnh!
“Đại ca huynh đừng tới đây, Hải Đường lập tức tới ngay, chúng ta đánh nhau,
nàng khẳng định biết ta làm chuyện có lỗi với nàng, sẽ càng hận ta.”
Tống Lăng thở gấp nói, “Đại ca, huynh không phải nói huynh không thích
nàng sao? Không phải muốn cho nàng vui vẻ sống cùng ta sao? Vậy hôm nay
huynh cõng cái oan ức này thay ta là được rồi, chỉ cần huynh cõng thay
ta lần này, sau này ta không bao giờ chạm vào nữ nhân khác nữa!”
“Ngươi…”
“Nhị gia? Là ngài sao?”
Ngay tại lúc Tống Mạch chuẩn bị đi qua đánh người, phía sau truyền đến câu
hỏi nghi vấn của nữ nhân. Tống Mạch khiếp sợ quay đầu, đã thấy bước chân mềm mại lộn xộn của nàng đi về phía bên này. Hắn muốn ngăn cản nàng,
động tác của Tống Lăng còn nhanh hơn hắn, nắm chặt thắt lưng nha hoàn
đẩy lên mặt đất, gã nằm sấp xuống theo, vừa vặn lộ ra nửa thân trên trần trụi của hai người. Hắn quay đầu, sắc mặt lạnh như băng giận giữ mắng
mỏ Tống Mạch: “Nhị đệ, sao ngươi mang đệ muội đến bên này … Ưm, rời đi
ngay!” Vừa nói, động tác trên thân cũng không ngừng, bàn tay to
cầm ngực nha hoàn vuốt ve, đầu đung đưa theo động tác lên xuống.
Tống Mạch như gặp phải sét đánh, “Ngươi…”
“Nhị đệ, đừng quên lời ngươi đã nói!” Tống Lăng nhìn chằm chằm theo dõi hắn.
Tống Mạch căng thẳng trong lòng, vội nhìn về phía Đường Hoan.
Đường Hoan nhanh chóng từ trong bội phục Tống Lăng hoàn hồn. Nàng nhìn hai
người quấn lấy nhau ở bên kia, nước mắt từ từ chảy xuống hai má, đau
lòng muốn chết: “Đại ca, Tống Mạch, không nghĩ tới ngươi lại là hạng
người như thế!” Nói xong, chợt nhào vào trên người nam nhân đang ngây
người ở phía trước, nắm chặt cánh tay hắn khóc lớn: “Nhị gia, ngài dẫn
ta đi thôi, ta không muốn ở lại chỗ này!”
“Ta…”
“Nhị đệ,
ngươi còn không mau mau dẫn đệ muội đi!” Tống Lăng nhìn thê tử của mình
cùng đại ca ôm nhau, chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại càng hưng phấn, che miệng nha hoàn nhưng ra sức ép buộc, tiếng động “bành
bạch” cùng với tiếng nữ nhân khống chế không được kêu rên, càng ngày
càng vang.
Đường Hoan chôn ở trong lòng nam nhân, ôm lỗ tai lắc đầu: “Nhị gia, cầu ngài, mau dẫn ta đi đi!”
“… được.”
Trong đầu Tống Mạch một mảnh hỗn loạn, đã nói không rõ rốt cuộc nên suy nghĩ
cái gì rồi, động tác cứng ngắc ôm lấy nàng, chậm chạp rời đi.
Vạch trần chân tướng, chính là ở trước mặt nhị đệ thừa nhận mình thích nàng, nàng cũng sẽ càng hận nhị đệ, cái nhà này, sẽ không giữ được nữa rồi.
Không nói thật, ở trong mắt nàng, cái kẻ đè trên nha hoàn làm loạn kia, không phải sẽ thành hắn sao?
Cho nên nàng khóc đau lòng như vậy, là thật sự thích hắn ư?