9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 57 : Tương kế

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Hoàng hôn như sương mù phủ xuống, những nơi ban ngày khiến cho người dừng chân dần hóa thành lớp lớp bóng đen.



Tống Mạch ôm chặt nữ nhân đang ngả vào hắn, không biết nên đi đâu về đâu,

mấy lần muốn thả nàng xuống dưới, lại bị nàng khóc nói xin đừng.



Loại cảm giác này thật sự phức tạp. Ôm nàng, tự đáy lòng hắn vui mừng, ôm đệ muội, lại cảm thấy tội ác mười phần. Còn nàng? Ỷ lại vào thân thể hắn,

hay là thân phận bây giờ của hắn? Nếu là vế sau, nàng vốn không đợi gặp

nhị đệ, chỉ bởi vì thấy “hắn” muốn nữ nhân khác, nàng buồn đến mức ngay

cả nhị đệ cũng có thể dựa vào sao?



Nàng càng không ngừng khóc, khóc một tiếng, trái tim hắn cũng đau theo một chút, đau đến không thể bận tâm tới những thứ khác.



Mờ mịt đi trong đêm tối, không dám dừng lại, giống như dỗ đứa nhỏ, chỉ mong nàng đừng khóc nữa.



Hô hấp trên đỉnh đầu càng ngày càng nặng, Đường Hoan cảm giác được cánh

tay của nam nhân đang run rẩy. Lại không nói lời nào, hắn mệt mỏi ôm

không chút cử động, nàng cũng không có lý do gì đi xuống.



Cọ cọ

vào ngực hắn, Đường Hoan ngẩng đầu nhìn xung quanh. Chung quanh rất tối, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, có lẽ là từ trong hồ rẽ

nhánh chảy vào dòng suối nhỏ kia, uốn lượn cho đến dưới tường phía đông

Tống gia. Bên bờ là bãi cỏ, trên bãi cỏ rải rác vài gốc cây già cao vút. Đường Hoan chỉ vào một gốc cây, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Nhị gia,

chúng ta qua bên kia ngồi một lát đi, ta, ta muốn cùng ngài nói chuyện

nghiêm túc.”



Tống Mạch dừng bước chân, đi về phía bên kia.



Hắn không dám nói lời nào. Giọng nói của hắn và nhị đệ đều giống nhau, cũng không cần lo lắng bị nàng nghe ra được, hắn chỉ là không muốn mở miệng, mở miệng rồi, là thừa nhận thân phận mình là nhị đệ. Mặc dù bây giờ hắn đã là đang lừa gạt nàng, nhưng hắn không muốn tiếp tục lừa. Như vậy,

hắn không phát ra âm thanh, có phải nàng sẽ chầm chậm mới phát giác ra

phải không?



Sau đó thì sao, khiến cho nàng càng hận nhị đệ sao?



Thôi, tùy cơ ứng biến đi, nghĩ lại đau đầu.



Hắn dừng dưới tàng cây, định thả nàng xuống.



“Không, Nhị gia ôm ta.” Đường Hoan vội ôm chặt thắt lưng hắn, chôn ở trước ngực hắn, làm nũng nói.



Tống Mạch cứng ngắc ngồi xếp bằng xuống. Nàng vậy mà lại làm nũng với nhị

đệ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Giải thích rõ ràng? Không được, nguỵ

trang trước đó sẽ trở nên vô nghĩa. Hắn chỉ có thể tiếp tục giả trang.
Cái lưỡi trơn trượt của nàng

xông vào, chuẩn xác đụng tới đầu lưỡi của hắn, mềm~. Cơn ngứa như lửa

đột nhiên bùng lên, lại tựa như sao băng nhanh chóng truyền khắp toàn

thân. Trong đầu trống rỗng, hắn khó nhịn đè lại gáy nàng, nghe theo bản

năng nghênh đón, đoạt lại phần của mình, lại đuổi tới trong miệng nàng,

đoạt lấy ngọt ngào thuộc về nàng.



Đường Hoan yêu chết cái tư vị

này, vừa cùng hắn dây dưa, vừa cởi áo hắn. Hắn đắm chìm trong cái hôn

ngươi tình ta nguyện này, không hề nhận ra, nàng khẩn cấp sờ vào, sờ

lồng ngực rắn chắc của hắn, lại chuyển qua thắt lưng gầy của hắn, xuống

chút nữa với vào trong quần, muốn cầm vật hùng tráng tốt đẹp kia.



Nhưng khi đầu ngón tay nàng vừa mới tiến vào, nam nhân đột ngột đẩy nàng ra,

dùng đôi bàn tay to kia vững vàng kiềm chế bả vai nàng, không cho nàng

tới gần.



Chết tiệt, đây đâu còn là nam nhân bình thường nữa!



Biết đêm nay chắc cũng chỉ đến đây thôi, Đường Hoan nhanh chóng đổ sai lầm

lên trên người hắn, quay đầu, xấu hổ mắng hắn: “Nhị gia, chàng, mới nói

chàng thành thật, chàng đã lại đối với ta như vậy …”



Tống Mạch

thở gấp giống như vừa cùng người vật lộn xong, căn bản không nhớ rõ vừa

rồi là bắt đầu như thế nào, “Là ta không tốt, là ta không tốt, Hải

Đường, ta, ta đưa nàng về!” Hắn cũng không dám đợi tiếp nữa.



“Vâng.” Đường Hoan nhu thuận gật đầu, thử đứng dậy, vừa lảo đảo đứng lên một

nửa, bất chợt ngã nhào về phía nam nhân, được hắn ôm trong lòng. Nàng

ngượng ngùng chôn trong lòng hắn, “Nhị gia, ta, bị chàng làm cho không

có sức lực rồi, chàng ôm ta trở về, được không?”



Tống Mạch do dự, ôm nàng, gặp phải nhị đệ thì làm sao bây giờ?



“Nhị gia…” Đường Hoan nắm vạt áo hắn nhỏ giọng làm nũng.



“Được, được rồi.” Tống Mạch vất vả đồng ý, chỉ một lần này, chỉ cần đưa nàng

trở về, ngày mai, hắn cũng không cần giả bộ thành nhị đệ nữa.



Coi như là, lần thân mật cuối cùng.