9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 65 : Tâm ý

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Thân phận hiện tại của Tống Mạch là tú tài, trừ thỉnh thoảng ra khỏi nhà kết bạn, bình thường đọc sách ngay tại thư phòng.



Đương nhiên, hắn ở trong thư phòng rốt cuộc làm những cái gì, chỉ có hắn và

mèo biết. Lấy tài học Trạng Nguyên của hắn đời trước, thật sự muốn đi

theo con đường làm quan, hiện tại không thể chỉ là một tú tài.



Hai ngày nay hắn vẫn chân không bước ra khỏi nhà, Phương thị lại ngồi không yên, có chút hoài nghi con trai có phải bị nha hoàn xinh đẹp mới câu

mất hồn hay không, bèn quan tâm con trai trên danh nghĩa sang đây nhìn

hai lần. Tống Mạch dĩ nhiên đề phòng mẫu thân đột nhiên đến thăm, vẫn

phái Lục An ở bên ngoài trông chừng, chờ sau khi Phương thị tới đây, hắn đều là một mình ở trong thư phòng đọc sách, Đường Hoan ở trong sân hoặc trong phòng chăm sóc mèo trắng. Phương thị là người từng trải, thấy nha hoàn kia khí sắc tốt lên rất nhiều, nhưng không giống như bị phá thân,

mà mặt mày ổn trọng hào phóng, không giống như những di nương cử chỉ ngả ngớn lão gia mang theo, cuối cùng cũng buông lòng.



Phương thị đi rồi, Đường Hoan cố ý giả ngu hỏi Tống Mạch: "Vì sao phu nhân vừa tới đây, thiếu gia trốn ngay vào thư phòng vậy?"



Tống Mạch nhìn mèo trắng nằm ở trên đùi nàng, nghiêm trang nói: "Phu nhân

không thích ta nuôi mèo, nếu ta ở chung một chỗ cùng Tiểu Ngũ, phu nhân

sẽ hiểu lầm ta mê muội đánh mất ý chí." Trong lúc nàng còn chưa thích

hắn, trong lúc hắn chưa chuẩn bị cưới nàng xong, nàng vẫn là lấy thân

phận nha hoàn ở lại bên cạnh hắn thôi, miễn cho người ngoài nói nhảm.



Hơn nữa, hắn thật sự không vội cưới nàng.



Cưới nàng, có nghĩa là động phòng. Đến lúc đó hắn không chạm vào nàng, nàng

nhất định sẽ nghĩ hắn không thích nàng, chạm vào nàng...



Ánh mắt Tống Mạch nhìn nàng trở nên phức tạp.



Đầu thai chuyển thế, hắn đúng là nhớ rõ hai đời. Nhưng là, không biết là

trí nhớ xảy ra vấn đề, hay là có nguyên nhân gì khác, trí nhớ của hắn

chỉ kéo dài đến lúc cùng nàng hoan hảo sau đó là kết thúc. Hắn rất cố

gắng suy đi nghĩ lại, lại không nhớ nổi. Kiếp trước hắn và nàng giống

như con hát trên sân khấu, vào thời khắc nào đó đột nhiên biến mất không thấy, mà hắn bây giờ chính là người xem diễn, không biết bọn họ đi nơi

nào, cũng không có cách nào suy đoán sau đó trên người bọn họ đã xảy ra

chuyện gì.



Tống Mạch không dám muốn nàng.



Hắn mơ hồ cảm

thấy, muốn nàng, nàng sẽ biến mất. Loại cảm giác này, khi ở cùng một chỗ với Tiểu Ngũ đã từng có, khi đó hắn hỏi nàng đây có phải là sự thật hay không, nàng nói phải, hắn tin, sau đó, không còn gì nữa.



Hắn

muốn biết nửa đời sau của hắn và nàng trôi qua như thế nào, có cãi nhau

không, có yêu đối phương hơn không, sinh mấy đứa con, tên của con cái là gì, còn có, cùng nàng từ từ già đi là loại cảm giác gì. Nam nữ chi hoan tất nhiên là hắn hướng tới, nhưng hắn càng muốn sống chung cùng với

nàng.



Một đời này, hắn muốn cùng nàng đi đến hết đời, bù lại tiếc nuối trong trí nhớ. Có lẽ, có một ngày hắn sẽ không nhịn được chạm vào

nàng, nhưng vậy nhất định là hắn tin tưởng tất cả sau đó đều là sự thật.



Thật ra loại cảm giác này rất vớ vẩn, nhưng nó đã cắm rễ ở trong lòng hắn, không bỏ được.



~



Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Mạch đang cùng Đường Hoan trêu chọc mèo, Phương thị phái người tới đây, nói biểu thiếu gia biểu cô nương đến, bảo hắn

đi qua nghênh đón hai người.



Tống Mạch đuổi người vừa tới đi, vẫn ngồi ở trên giường như cũ, hỏi nàng: "Ngươi muốn đi qua xem một chút không?"



"Không được, ta chưa từng học qua quy củ, đi sợ khiến thiếu gia mất mặt."

Đường Hoan mới lười đi, đi, người bên ngoài cũng sẽ không như Tống Mạch

dung túng nàng. Rảnh rỗi không có việc gì đi làm nha hoàn sai sử cho

người ta? Nàng lại không thích chịu tội.



"Ta thấy ngươi chính là lười đi." Tống Mạch vừa đứng dậy vừa nói, trước khi đi nói cơm trưa không trở lại dùng, bảo tự nàng ăn.



Đường Hoan đưa hắn ra khỏi cửa, tựa vào cửa suy nghĩ một chút, ôm mèo đến phòng tắm nước nóng trong viện của Tống Mạch.



Hai ngày này Tống Mạch đối với nàng có thể nói là một tấc cũng không rời,

Đường Hoan không có cơ hội hỏi thăm tin tức bên trong Tống gia, bây giờ

vừa vặn đi hỏi một chút. Biểu thiếu gia không cần để ý, biểu cô nương

nương kia bao nhiêu tuổi? Biểu ca biểu muội cái gì, Tống Mạch lại là mặt hàng tốt như vậy, cũng không biết biểu muội kia có tâm tư gì khác hay

không. Tống Mạch đúng là không gần nữ sắc, nhưng biểu muội khác với nữ

nhân không có một chút xíu quan hệ bên ngoài, vạn nhất hắn thích chăm

sóc biểu muội, chăm sóc liền chăm ra tình cảm đấy?



Tống Mạch cũng không biết tiểu nữ nhân của hắn suy nghĩ cái gì, cùng Phương thị lão

thái thái đi tới cửa, Đặng Huy vừa lúc nhảy xuống từ trên xe ngựa, đằng

sau đi theo Đặng Uyển. Trên mặt Tống Mạch mang theo nụ cười khách khí và xa cách, ánh mắt dừng một chút vào trên người mèo trắng trong lòng Đặng Uyển, lập tức lại dời đi.



Hàn huyên một hồi, mọi người vào trong phòng ngồi xuống.



"Thế nào mới một năm không gặp, A Uyển của chúng ta trổ mã xinh đẹp hơn rồi, còn xinh đẹp hơn mợ cháu hồi còn trẻ." Lão thái thái nắm tay Đặng Uyển, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoại tôn nữ ruột, khen không dứt miệng.



Đặng Uyển ngượng ngùng cười, nói với Phương thị: "Ngoại tổ mẫu lại dùng lời

dỗ cháu rồi. Đừng nói năm đó, cho dù là hiện cháu và mợ đi ra ngoài làm

khách, nếu như không giới thiệu, người bên ngoài nhất định cho là cháu

và mợ là tỷ muội, còn đều tiếc hận làm sao dung mạo của muội muội không

bì kịp nửa phần của tỷ tỷ đó, aiz..."



"Nghe một chút, miệng A Uyển này thật sự là càng ngày càng ngọt !" Lão thái thái cười cong mắt.



Phương thị cũng cười, làm bộ tức giận khiển trách: "Nha đầu kia, ngay cả ta cũng dám đem ra nói giỡn!"
cho ngươi đuổi theo ngắm hắn?"



Trên mặt Đường Hoan đỏ bừng, cúi

đầu mắng một câu: "Thiếu gia người nói bậy bạ gì đó!" Thẹn thùng chạy

trốn vào gian phụ. Nam nhân này là cần kích thích, không trêu chọc hắn,

hắn thì chỉ biết đêm hôm khuya khoắt lén la lén lút tới đây ăn đậu hủ

của nàng, vừa đến ban ngày lại giả bộ đứng đắn.



Tống Mạch tức giận đến muốn giết người.



Trước kia hắn và Đặng Huy cùng đi ra cửa, hắn biết Đặng Huy càng làm cho

người chú ý hơn hơn, nhưng hắn không cần, chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt

hắn khinh thường làm. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tiểu Ngũ của

hắn vậy mà cũng thích thiếu gia phong lưu như Đặng Huy!



Đặng Huy làm sao hơn được hắn?



Nàng biết Đặng Huy từng hại bao nhiêu nữ tử đàng hoàng rồi không?



Tống Mạch nổi giận đùng đùng đi vào, thấy nàng ngồi ở trước giường đang chải lông cho mèo, đưa lưng về phía hắn không thấy rõ thần sắc, hắn đi đến

phía sau nàng, suy nghĩ một chút, giải thích với nàng: "Hai người vừa

rồi chính là biểu thiếu gia biểu cô nương, biểu thiếu gia đã đính hôn

rồi, nhưng nhân phẩm không đứng đắn, sau này ngươi nếu như gặp gã, trốn

xa một chút."



Đường Hoan dừng tay một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Thiếu gia yên tâm, ta biết thân phận của mình, không dám mong nhớ biểu thiếu gia."



Cái gì gọi là thân phận? Cái gì gọi là không dám mong nhớ?



Tống Mạch đi lên phía trước hai bước, nhìn chằm chằm gò má nàng: "Không dám? Nói như vậy, nếu ngươi không phải là nha hoàn, ngươi sẽ dám thích gã?"



Đường Hoan ôm đầu mèo nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc cô đơn: "Làm sao có thể?

Biểu thiếu gia đã đính hôn rồi, ta không muốn gả cho người làm thiếp."



Trái tim Tống Mạch càng ngày càng rơi xuống: "Vậy nếu gã không đính hôn, ngươi sẽ muốn gả cho gã?"



Đường Hoan ngượng ngùng gật gật đầu: "Biểu thiếu gia trông ưa nhìn như vậy,

cô nương nào thấy, cũng sẽ thích gã đi?" Nói xong, nàng hình như cuối

cùng ý thức được không đúng, chậm rãi đứng lên, nghi hoặc nhìn Tống

Mạch: "Thiếu gia, đang êm đẹp, sao người hỏi ta cái này? A, thiếu gia có phải tức giận hay không? Thiếu gia yên tâm, ta chỉ là tùy tiện nói một

chút, ta là nha hoàn, biểu thiếu gia cũng đính hôn rồi, ta sẽ không trêu chọc gã."



"Chỉ bởi vì gã ưa nhìn, ngươi liền thích gã?" Tống Mạch tới gần nàng, thân thể gần như dính sát vào nàng, hô hấp dồn dập.



Đường Hoan sợ hãi trốn ra phía sau, nhưng nam nhân từng bước từng bước đuổi

theo nàng, cho đến khi ép nàng đứng dán vào tường. Đường Hoan không dám

nhìn hắn, mặt càng ngày càng đỏ: "Thiếu gia, người…người làm sao vậy? Là người bảo ta không cần gò bó, làm sao ta mới nói cho người lời trong

lòng, người trái lại tức giận?"



"Lời trong lòng ngươi? Chính là

thích gã?" Tống Mạch bóp cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn. Hắn đối

tốt với nàng, hướng dẫn nàng từng bước, là không muốn quá mức vội vàng

dọa đến nàng, cũng không phải là vì để cho nàng thích người khác!



"Thiếu gia thật sự để ý ta thích ai sao như vậy sao?" Đường Hoan chợt nở nụ

cười, đôi mắt sáng như nước linh động giảo hoạt, làm gì có tí nào ngượng ngùng lo lắng?



Tống Mạch sửng sốt, trong đầu chợt có suy nghĩ loé lên.



Đường Hoan lớn mật ôm lấy thắt lưng hắn: "Thiếu gia, sao người không nói? Là

thẹn thùng sao? Vậy ta nói thay người xem sao, thiếu gia thích ta, cho

nên không chấp nhận được ta dán mắt vào biểu thiếu gia, cũng nghe không

nổi ta nói thích biểu thiếu gia, có phải hay không?"



Thân thể Tống Mạch cứng ngắc: "Ngươi, làm sao ngươi biết?"



Đường Hoan nhìn hắn, chậm rãi rủ mi mắt xuống: "Ta, ta vốn cũng không thể tin được, nhưng thiếu gia đối với ta rất tốt, nuông chiều như coi ta là vợ, mặc ta dùng mánh lới lười biếng cáu kỉnh, buổi tối còn…còn chạy tới lén hôn ta, ta…ta liền biết. Thiếu gia, người đã thích ta, vì sao không nói ra? Hại ta còn phải mượn biểu thiếu gia xác nhận tâm ý của người."



Nàng thẹn thùng, Tống Mạch ngược lại từ từ tỉnh táo lại, lập tức tâm nóng

như lửa, tay chậm rãi cầm tay nàng: "Ta sợ, sợ nàng không thích, hiểu

lầm ta lấy thân phận ép nàng..."



"Làm sao có thể không thích?"



Đường Hoan dán vào ngực hắn cọ cọ: "Người không biết, ngày đó lần đầu tiên

nhìn thấy thiếu gia ở cổng, ta đã thích thiếu gia rồi, ta cũng không nói rõ vì sao lại thích, dường như…dường như thiếu gia vừa xuất hiện, đáy

lòng liền có thanh âm nói cho ta biết, nhất định phải gả cho hắn. Chẳng

qua khi đó ta cũng chỉ có thể mong nhớ, không dám hy vọng xa vời, dù sao người là thiếu gia, ta… ta tính cái gì, cũng may mấy ngày nay người tốt với ta không thể nào tốt hơn, lá gan của ta cũng lớn lên."



Chả trách ngày đó trong mắt nàng có khiếp sợ, thì ra cho dù nàng quên mất hai đời kia, lại vẫn nhớ được cảm giác đối với hắn!



Tống Mạch mừng rỡ như điên, thấy nàng ỷ lại tựa vào trên người hắn, cổ họng

hắn vừa động, một tay ôm thắt lưng nàng, một tay nâng cằm nàng lên, ra

vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Ngũ, nàng quả nhiên lớn mật, cũng dám gạt ta

rồi!"



Đường Hoan đắc ý cười: "Ta cũng cảm thấy lá gan ta lớn, không giống người, chỉ dám nửa đêm vụng trộm... ừm..."



Đôi môi đỏ mọng bị nam nhân thẹn quá hoá giận chặn lại, càng hôn càng sâu.