9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 64 : Trộm hương

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Đường Hoan chưa từng bị người đùa giỡn qua như thế!



Bên ngoài giấc mộng không nói, Tống Mạch là người nam nhân đầu tiên nàng

chân chính tiếp xúc, trong mộng, Kiều Lục, Lâm Phái Chi, Tống Lăng đều

từng đùa giỡn nàng, nhưng đây đều là nàng vì thoát hiểm hoặc có mục đích khác nên cố ý để cho bọn họ đùa giỡn, nhìn như cho bọn họ chiếm tiện

nghi, thực ra chẳng qua là nàng đang đùa bỡn bọn họ mà thôi. Nhưng bây

giờ, nàng toàn tâm toàn ý bắt mèo, cho dù mèo nhảy xuống, nàng cũng chỉ

là hơi với cánh tay ra phía trước một chút, thân thể đứng rất vững, Tống Mạch làm sao lại nhìn ra nàng muốn ngã xuống?



Hắn đây là đánh lén!



Bây giờ tay trái của hắn ôm bả vai của nàng, cơ thể cúi xuống bao phủ nàng

trong bóng hình của hắn, tay phải săn sóc đỡ thắt lưng nàng, mặc dù

thành thành thật thật không có sờ loạn, nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng, như thế nào giống như… Giống như chó hoang đói bụng vài ngày đột nhiên

nhìn thấy bánh bao thịt? Vậy mà còn vô liêm sỉ khuyên nàng cẩn thận, đây là vừa đùa giỡn nàng vừa muốn làm cho nàng cảm kích hắn sao? Có cần dối trá như vậy không?



May mắn là nàng, biết hắn đây là đang mượn

ngụy trang cố ý chiếm tiện nghi của nàng, đổi thành cô nương khác không

biết chừng còn cảm ơn thiếu gia dịu dàng săn sóc đó!



Quên đi, nàng cũng lười vạch trần hắn, ai bảo nàng còn ước gì bị hắn chiếm tiện nghi…



Ở dưới cái nhìn chăm chú nóng như lửa của hắn, Đường Hoan ngượng ngùng

nhắm mắt lại. Bánh bao thịt thì bánh bao thịt, nàng chỉ hy vọng con chó

hoang này đột nhiên phát cuồng hung hăng ăn nàng, từ trong ra ngoài, ăn

nàng tới không còn lại một mẩu nhỏ!



Ôm nữ nhân yêu thương hai đời lại đợi lâu như vậy mới đến bên cạnh hắn, trái tim của Tống Mạch đập như nổi trống.



Không biết là mệt do vừa mới đuổi theo mèo, hay là thẹn thùng do bị hắn ôm

như vậy, gò má nàng ửng đỏ, mi mắt tinh mịn khẽ khàng run rẩy, hàm răng

cắn cánh môi, tựa như khẩn trương tựa như sợ hãi cái gì, chọc người

thương tiếc lại thúc giục người càn rỡ nói không nên lời. Cánh tay hắn

đang đỡ eo nhỏ của nàng không khỏi siết chặt một chút, vì thế bộ ngực

đầy đặn mê người phía trên càng lộ vẻ dồn dập nhấp nhô.



Hắn si

ngốc nhìn chằm chằm chỗ đó, trái tim theo nhịp phập phồng của nàng mà

nhảy lên, trong đầu nghĩ tới cũng là phong cảnh mới vừa liếc thấy, xao

động hết sức lại sinh ra một tia hoang mang. Nơi này của nữ tử là xảy ra chuyện gì, cùng tuổi, làm sao lúc trước Tiểu Ngũ… non nớt như vậy, bây giờ lại đẫy đà tới thế?



Thật sự rất muốn sờ một cái…



Cổ họng Tống Mạch chuyển động, tay phải khẽ buông lỏng, do dự có nên di chuyển lên hay không.



“Meo meo…”



Mèo trắng núp ở dưới bàn, thấy hai chủ nhân không đuổi theo như trong dự liệu, nó hoang mang kêu một tiếng.



Tống Mạch bừng tỉnh, nhanh chóng đỡ nàng dậy, “Thôi, để ta đi bắt cho

ngươi.” Nói xong chân dài nhấc lên liền đứng ở trên mặt đất, đi về phía

mèo trắng, “Tiểu Ngũ nghe lời, tắm sạch mới được người thích.”


Tống Mạch khẽ cười: “Coi ngươi là bằng hữu, là để cho ngươi khi ở cùng ta

không cần quá gò bó, nhưng chuyện ta sai ngươi, ngươi vẫn là phải làm,

dù sao, bên cạnh ta cần phải có người hầu hạ.”



“Vậy vẫn là coi ta là nha hoàn …” Đường Hoan ngoan ngoãn đi về phía hắn, ngoài miệng lại nhỏ giọng lẩm bẩm.



Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng: “Thực sự coi ngươi là nha hoàn, ngươi còn dám nói chuyện cùng ta như vậy sao?”



Đường Hoan cắn môi, hai má từ từ ửng đỏ: “Thiếu gia nói phải, hầu hạ thiếu

gia bổn phận của ta, vừa rồi ta quá khinh cuồng, thiếu gia đừng nóng

giận.”



Giọng nói của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, rõ ràng là

đang xin lỗi, nghe vào trong tai lại có loại hương vị làm nũng oán giận. Tống Mạch cố nén mới không ôm lấy nàng chặn lại cái miệng nhỏ nhắn kia, dời tầm mắt, lựa chọn cam chịu. Nàng không biết sao, không phải chỉ có

nha hoàn mới có thể hầu hạ thiếu gia cởi áo tháo thắt lưng, thê tử, cũng có thể. Nếu nàng là thê tử của hắn, hắn không cần nàng hầu hạ như vậy,

nhưng bây giờ nàng còn không phải, hắn đành phải dùng loại lý do này

hưởng thụ ôn nhu của nàng, nhìn nàng thẹn thùng ở trước mặt hắn.



“Thiếu gia, như vậy đã xong chưa?” Đường Hoan cầm áo của hắn, không xác định hỏi.



Tống Mạch nghĩ đến kiếp trước Tiểu Ngũ lớn mật hầu hạ, không biết làm sao

Tiểu Ngũ chủ động thì được, chính hắn lại không thể đưa ra loại yêu cầu

này, đành phải gật đầu, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài.



Đã biết hắn không có lá gan kia mà!



Đường Hoan liếc qua vị trí tiểu Tống Mạch một cái, ảo não ra gian sau.



Rất nhanh, hai gian phòng đều tắt đèn.



Bóng đêm dần dần dày, mèo trắng ngủ say phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.



Có người khẽ khàng rời giường, đi tới trước giường gian ngoài, đứng lặng một hồi lâu.



Ánh sao tràn vào, trên giường khuôn mặt thiếu nữ mơ hồ thấy không rõ lắm,

nam nhân lại dường như có thể thấy rõ, si ngốc nhìn chăm chú.



Rất lâu sau đó, nam nhân cúi người, ở trên cánh môi đang khẽ nhếch của nàng đặt xuống một nụ hôn, như phẩm rượu, nếm qua rồi dừng lại, lại trằn

trọc lưu luyến, không nỡ rời đi.



“Ừm…” Trong lúc ngủ mơ thiếu nữ

phát ra một tiếng rên rỉ mềm nhẹ. Thở dài, không biết mơ thấy cái gì,

nàng đưa lưỡi liếm liếm, không đụng đến mình, nhưng đụng phải nam nhân.



Tống Mạch kinh hãi, chạy trốn như kẻ trộm.



Đường Hoan nắm chặt nệm giường, cố nén mới không cầm gối lên ném qua.



Nam nhân chết tiệt, còn dám treo ngược khẩu vị của người khác như vậy, mơ tưởng lại chiếm chút xíu tiện nghi của nàng!