9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 63 : Lòng tốt
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
“Tiếu Ngũ? Chẳng phải con mèo của con cũng tên là Tiểu Ngũ sao?”
Nghe nói con trai ban tên cho nha hoàn kia, Phương thị thoáng kinh ngạc hỏi. Lục An đưa bốn nha hoàn đó đi chọn lựa, đã sớm có người nói việc này
cho bà. Phương thị vừa mới gặp qua tiểu cô nương này, lúc nghe nói thiếu gia để lại người xinh đẹp nhất, trong đầu bà liền hiện lên khuôn mặt
tiểu cô nương đó, ánh mắt nhìn Tống Mạch trộn lẫn vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Thiếu gia nhà người khác cứ 14, 15 tuổi đã sắp xếp nha hoàn thông phòng, bà
đã từng đề cập việc này với con trai nhưng bị con lấy cớ muốn chuyên tâm đọc sách mà từ chối. Sau này con càng ngày càng lớn, không thiếu phu
nhân đến tỏ ý kết thân với bà và lão gia, kết quả con nhân lúc lão gia
về nhà thì vô cùng bình tĩnh bày tỏ nó muốn tự tìm thê tử của mình,
không nhọc nhị lão quan tâm, chọc lão gia tức giận muốn chết. Nhưng mà
đứa con này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, bọn họ không thể nào khuyên nổi
nó, đành phải mặc kệ nó. Vừa vặn hồi đó lại đúng lúc biểu cô rời đi,
lão thái thái cho rằng Tống Mạch chờ Đặng Uyển nên càng khuyên lơn bà
không cần vội vàng an bài hôn sự cho nhi tử.
Nay con trai đột nhiên chọn một nha hoàn xinh đẹp, chẳng lẽ là do nha đầu kia đã sử dụng thủ đoạn gì?
“Nương, chuyện trong viện của con người không cần lo lắng, phần của Tiểu Ngũ
đều do con phụ trách, không cần tới phòng thu chi, cũng không cần đi
theo các nha hoàn khác học quy củ.” Trước tiên Tống Mạch nói rõ quyết
định, sau thấy Phương thị tức giận liền chuyển đề tài: “Khi nào thì biểu đệ với biểu muội tới?” Từ khi sinh ra đã mang theo trí nhớ hai kiếp
trước, ngay từ đầu hắn đã rất khó chấp nhận những người thân mới, nhưng
mà máu mủ tình thâm, Phương thị ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn,
Tống Mạch cũng dần dần hòa hợp với nhà này.
Đương nhiên, Phương
thị là người duy nhất hắn chịu thân thiết. Lão thái thái không ngừng gây phiền toái cho Phương thị, lão gia bỏ mặc thê tử nhiều năm, còn dẫn
theo tiểu thiếp đến nơi đảm nhiệm chức vụ vui vẻ thoái mái. Tống Mạch
chỉ duy trì tình thân mặt ngoài với họ. Về hai người bà con kia, Tống
Mạch chưa từng để mắt tới.
Phương thị thở dài: “Sắp rồi, cũng chỉ hai ngày nữa, thư phụ thân con gửi đến ngày hôm sau bọn họ đã khởi
hành. Không nói tới chuyện này, con nói thật với nương, có phải con muốn thu nha hoàn kia làm thông phòng không?”
Tống Mạch cười khẽ,
“Nương, người lo lắng nhiều rồi, con tuyệt không có ý này đâu.” Hắn muốn lấy nàng làm thê, không phải là nha hoàn thông phòng gì cả.
Con trai chưa bao giờ nói dối bà, Phương thị gật đầu, để hắn rời đi.
Bước chân Tống Mạch nhẹ nhàng trở về viện của mình.
Khi vừa vào cửa, hắn lại cố tình thả nhẹ bước chân hơn, đặt xuống đất cũng không có tiếng động.
Hắn muốn xem xem nàng đang làm gì.
Đường Hoan đang nằm trên cái tháp ở ngay gian ngoài trêu đùa mèo, con mèo này vừa thông minh lại dính người, vuốt ve lông mèo vừa mềm mại lại thoải
mái thật sự khiến nàng yêu thích không muốn buông tay.
“Meo meo…”
Mèo trắng chợt nhảy lên trên, chạy ra ngoài cửa.
Đường Hoan nghi hoặc ngồi dậy, đang định đi xuống, Tống Mạch đã ôm mèo vào.
Đường Hoan đi đến trước người hắn, thấy cặp chân dài của hắn gác dọc lên trên tháp, trong lòng chảy nước miếng, mặt mũi vẫn vô cùng nghiêm chỉnh nói: “Thiếu gia ngài đưa Tiểu Ngũ cho ta đi, nó núp đằng sau ngài đấy.”
“Tự mình tới ôm đi, ta không rảnh.” Mi mắt Tóng Mạch cũng không thèm nâng lên chút nào.
Hắn chắn ở đó, nàng ôm thế nào đây!
Đường Hoan oán thầm, sau đó bừng tỉnh, hắn đang đùa giỡn nàng đây mà!
Đường Hoan có cảm giác như thể kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt
khác xưa, giống như ngày hôm qua Tống Mạch vẫn là anh canh rừng trung
thực ngay cả nói chuyện với nàng cũng đỏ mặt được, chỉ sau khoảng thời
gian khi nàng đi ra ngoài múc nước, hắn đã bị Tống Lăng nhập vào.
Nàng còn chưa cho hắn đùa giỡn đâu!
Không giống như Tống Mạch đoán nàng sẽ ngả trước người hắn bắt mèo, Đường
Hoan đứng đó vất vả suy nghĩ một lát, sau đó như nghĩ ra chủ ý rất hay
nào đó, vui vẻ vòng đến đầu bên kia, cởi giày đi lên, đi vào trong ôm
mèo.
Tống Mạch vờ như không nhìn thấy vẫn bất động như cũ. Mèo
trắng chống cự kêu một tiếng, lùi vào bên trong tháp, cũng không biết là sợ chậu nước dưới đất hay là không muốn nhảy xuống. Lúc bắt đầu Đường
Hoan còn muốn đấu với Tống Mạch nhưng dần dần nàng bị con mèo láu cá này ép cho nóng nảy!
Đúng là chủ nào nuôi mèo nấy, công phu đổi sắc
mặt cũng giỏi lắm, rõ ràng trước đó còn ngoan ngoãn đáng yêu, sao giờ cứ như chuột trốn mèo mà trốn nàng?
Mắt thấy con mèo lại sắp chạy đến bên Tống Mạch, Đường Hoan tức giận gọi hắn: “Thiếu gia, ngài cũng giúp ta bắt một tay với!”
Tống Mạch bất đắc dĩ buông sách xuống, dùng ánh mắt “Ngươi thật là ngốc”
liếc nàng một cái sau đó nhàn nhã xoay người lại, tay vươn ta bắt lấy
mèo trắng trốn ngay bên cạnh. Mèo trắng khẽ giãy dụa, Tống Mạch giương
mắt lên nhìn nàng: “Còn không mau tới đây lấy, nếu còn để Tiểu Ngũ chạy
trốn nữa thì tự ngươi bắt đi.”
Cả trán Đường Hoan đều toát mồ hôi mỏng, biết rõ người nọ là cố ý giày vò nàn, lại ngại vì thân phận tuy
trong lòng thực sự rất muốn đá cho hắn một cái nhưng vẫn phải nén giận,
còn tỏ vẻ cảm động tới rơi nước mắt đón lấy con mèo.
Tống Mạch ngồi, nàng đứng, hắn lại không chịu nâng tay, Đường Hoan không thể không cúi người.
Tống Mạch thật sự muốn đưa mèo cho nàng, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, chỉ
thấy cổ áo nàng thõng xuống, lộ ra hai bầu ngực tựa như ngọn núi nhỏ, và cái khe rãnh sâu đến kinh người.
Tay đột nhiên mất hết sức lực, mèo trắng kêu meo meo một tiếng, thấy trên tháp đã có người chặn rồi, bèn nhảy xuống dưới đất.
Đường Hoan thấy tình thế cấp bách không thể không bắt nó, còn chưa bắt được,
đang định đứng dậy thì hắn dường như chỉ sợ nàng té ngã xuống, bất chợt
ôm lấy eo nàng, thoáng dùng sức đưa nàng vào bên trong tháp.
Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy hắn nửa đè nàng xuống, mắt sáng quắc, “Cẩn thận, đừng để ngã xuống dưới.”