9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 62 : Hoài niệm

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Đường Hoan có cảm giác bị sét đánh phải.



“Hải Đường…”



Hắn thế mà lại nhớ rõ!



Khi cái tên này được thốt lên từ trong miệng Tống Mạch, Đường Hoan đã biết, nàng sẽ không bao giờ có thể hy vọng vào may mắn nữa.



Thôi thì cũng may, cùng một dạng sai lầm, nàng sẽ không bao giờ để mình phạm phải lần thứ hai.



“Tạ thiếu gia ban tên, về sau nô tỳ…nô tỳ tên là Hải Đường.” Trên mặt Đường Hoan tràn đầy vẻ vui mừng và cảm kích thi lễ với nam nhân. Cái tên Hải

Đường này tốt xấu gì cũng hay hơn Nhị Lan, lại còn là do chủ tử ban cho, vậy nên nàng nhất định phải tỏ vẻ vui mừng. Về phần ý đồ dò xét của

Tống Mạch, nàng cũng nhất định không được thừa nhận!



Bây giờ mà

thừa nhận, có lẽ sẽ có thể mau chóng cùng Tống Mạch đồng giường cộng

chậm kết thúc giấc mộng này, dù sao “hai kiếp kia” Tống Mạch yêu nàng

yêu đến đào tim khoét phổi, nhưng còn ba giấc mộng trước thì sao?



Vẫn là logic kia, Tống Mạch có thể nhớ lại một lần, nàng phải làm tốt chuẩn bị hắn có thể nhớ lại tất cả các giấc mộng. Bây giờ nàng mà thừa nhận

mình có nhớ, đợi đến khi Tống Mạch nhớ lại giấc mộng Cẩm Chi, có thể hắn sẽ hỏi nàng có còn nhớ hay không, nàng bảo nàng không nhớ rõ, hắn làm

sao mà tin được? Vì sao nàng chỉ nhớ rõ cái tốt, đến phiên mấy giấc mộng ức hiếp hắn thì lại quên sạch? Tống Mạch đâu có ngốc như vậy!



Nàng không thể thừa nhận, một lần cũng không được, chỉ có thể giả vờ như mỗi lần nàng đều mất đi ký ức “kiếp trước”. Cứ như vậy, Tống Mạch sẽ không

thể đem Cẩm Chi gian trá lừa gạt gán lên đầu nàng. Không chỉ như thế,

mấy giấc mộng còn lại từ đầu tới cuối nàng đều phải thể hiện cho hắn

thấy nàng toàn tâm toàn ý một mực với hắn, như vậy cho dù Tống Mạch hoài nghi, ban đầu có thể oán hận nàng cũng sẽ bởi vì tình cảm sau đó, vì

nghĩ nàng không nhớ rõ mà không thể giận chó đánh mèo với nàng.



Nếu đến lúc đó Tống Mạch hỏi, vậy nàng sẽ trả lời: “Chàng bảo kiếp trước ta lừa chàng, chàng hỏi ta vì sao, nhưng ta chẳng nhớ chút nào, chàng bắt

ta làm sao nói nguyên nhân cho chàng được đây? Nếu đó là thật, nhưng ta

yêu chàng như vậy, làm sao có thể lừa chàng được?”



Rốt cuộc Tống

Mạch có thể nhớ được bao nhiêu, khi nào thì nhớ ra, Đường Hoan không thể nào biết trước, chuyện nàng có thể làm là chuẩn bị cho tình huống xấu

nhất, cố gắng trôi qua mỗi một giấc mộng thật hoàn hảo. Có lẽ sau này

khi tỉnh mộng, Tống Mạch cũng sẽ nhớ lại cả ân oán trước khi hai người

nhập mộng, sẽ lại giết nàng. Nhưng đó là khi nàng bó tay chịu trói,

cuống cuồng không làm gì cả. Bây giờ nàng vẫn còn có thể tác động, trước khi Tống Mạch khôi phục trí nhớ ở trong mộng, nàng sẽ tiến theo đúng kế hoạch, không thể để mình chết ở trong mộng được.



Sống lâu một ngày thì cũng là một ngày, cho dù có là mộng.



Nàng thoáng đỏ mặt nhìn chằm chằm xuống dưới chân Tống Mạch, từ đầu đến cuối không hề tỏ vẻ gì là khiếp sợ kinh ngạc cả.



Lòng Tống Mạch trầm xuống.



Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ thật sự thì nàng không nhớ gì sao?



“Ta cũng không quá coi trọng quy củ như vậy, về sau ở trước mặt ta, ngươi

không cần tự xưng là nô tỳ. Mặt khác, ta nghĩ lại thấy tên Hải Đường này quá yếu ớt, vẫn nên đổi một cái tên khác đi, gọi ngươi là Tiểu Ngũ, thế nào?” Tống Mạch vẫn nhìn nàng chằm chằm như cũ, từ tốn nói. Ngay từ


“Meo meo…”



Cặp mắt mèo trắng vẫn nhìn nàng chằm chằm, chợt nó đổi động tác, thả người

nhảy xuống đất, Đường Hoan giật mình, cúi đầu định bắt nó, mèo trắng lại chạy xuống dưới gầm giường. Đường Hoan cúi người úp sấp trên mặt đất,

đang định khều nó ra, chợt nghe thấy tiếng ma sát, ngay sau đó, mèo

trắng đẩy một cái hộp dài ra ngoài, rồi nó lượn ra sau cái hộp, móng

trước đặt lên trên mặt hộp, nghiêng đầu nhìn nàng, kêu meo meo.



Hộp cũng không có khóa lại.



Chẳng lẽ đây là bảo bối Tống Mạch giấu, mèo trắng thích nàng cho nên muốn chia sẻ bí mật của Tống Mạch với nàng?



Đường Hoan xoa đầu mèo khen thưởng nó, phủi bớt bụi bẩn trên lưng nó, quay đầu xem xét bên ngoài rồi lặng lẽ mở hộp ra.



Bên trong có năm cuộn tranh.



Đường Hoan không cử động, trong lòng có một phỏng đoán không thể nào kìm chế

được cứ tìm cách xông ra, mặc dù đến ngay cả nàng cũng cảm thấy nó là

không tưởng.



“Meo meo…” mèo trắng nâng móng vuốt lên gảy một cuộn tranh, nó nghiêng đầu nhìn nàng, giống như đang thúc giục nàng mau mau

mở tranh ra xem.



Trong lòng Đường Hoan vẫn rất tò mò, dứt bỏ cảm

giác kỳ quái kia, nhấc một cuộn ra, vừa định mở ra chợt phát hiện trên

đầu cuộn tranh có khắc một chữ nhỏ: “Cầu”



Nếu do Tống sư phụ vẽ, Đường Hoan có thể nhận ra được.



Nàng buông cuộn này ra, tiếp tục xem bốn cuộn còn lại.



Cầu, thuyền, cửa sổ, trăng, hoàn toàn đồng nhất với bốn bức họa trong trí nhớ.



Đường Hoan đều không mở ra.



Chỉ khi nhìn đến cuộn tranh mang chữ “đèn”, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng trải cuộn tranh ra.



Nàng đã nghĩ cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ được nhìn thấy chiếc đèn kia

nữa, bây giờ nó lại xuất hiện ngay trước mắt, xán lạn rực rỡ.



Trong cuộn tranh vẽ một chiếc đèn có hình một đôi nam nữ, hắn ôm nàng, gương mặt dịu dàng.



Ngón tay thon nhỏ mơn trớn ngọn đèn kia, đôi mắt ướt nước nổi lên tia hoài niệm.



“Meo meo…” Mèo trắng không biết đã chui vào trong lòng nàng từ bao giờ, đầu

nhoài ra phía trước, cùng nàng xem tranh, động tác cực kì thuần thục,

giống như đã sớm thành thói quen.