9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 61 : Ban tên
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Đại lão gia Tống gia làm quan ở Giang Nam, để thê tử ở lại phụng dưỡng mẹ già.
Hôm nay, Phương thị nhận được thư của trượng phu nói là có biểu thiếu gia, biểu tiểu thư muốn tới thăm ngoại tổ mẫu.
Đọc xong thư, hai mày Phương thị nhíu lại.
Vị biểu cô này năm đó do lão gia làm chủ gả tới Giang Nam, về sau sinh
được một nam một nữ. Biểu thiếu gia Đặng Huy năm nay 18, đã đính hôn
sang năm sẽ cưới. Biểu tiểu thư Đặng Uyển thì 16, vẫn chưa có mai mối,
nhưng mà vị biểu cô này vẫn luôn có ý gả nữ nhi tới Tống gia, nếu không
phải con trai bà kiên quyết cự tuyệt, sợ rằng Đặng Uyển đã sớm gả vào.
Phương thị với con trai cùng chung một lòng, không muốn để Đặng Uyển tới làm
con dâu mình, không phải vì hiềm khích giữa mẹ chồng nàng dâu mà là vì
cô nương Đặng Uyển kia tâm cao khí ngạo, luôn khiến cho người ta không
thích nổi. Nhưng lão thái thái lại rất vừa ý Đặng Uyển, hôm nay Đặng
Uyển mượn cớ hiểu thảo tới đây, chỉ đơn giản là nhớ ngoại tổ mẫu cũng
được, là do lão thái thái cố ý sắp xếp cũng được, mục đích không cần nói cũng biết, đều chỉ tập trung truy đuổi con trai bà mà thôi.
Tuy
trong lòng không vui nhưng những việc nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị,
Phương thị đi sang thương lượng với lão thái thái, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc liền phân phó xuống, trong đó còn phải làm một việc, đó
là mua cho Đặng Uyển bốn nha hoàn, đãi ngộ chẳng khác nào với biểu cô
năm xưa.
Buổi sáng hôm sau, mụ buôn người đưa mười tiểu cô nương tới, bé nhất 12 tuổi, lớn nhất mới có 14.
Phương thị ngồi trong sảnh lớn, mấy tiểu cô nương kia bước lên để bà quan sát rồi đặt câu hỏi.
Nhân lúc bà hỏi chuyện người khác, Đường Hoan âm thầm ngước mắt lên nhìn Phương thị.
Khuôn mặt này quả thực quá giống Tống Mạch, xinh đẹp lại không mất đi vẻ đoan trang, tuyệt đối là một phụ nhân đẹp.
Đang suy nghĩ thì đã đến phiên nàng.
Đường Hoan khép mi đi lên trước, âm thầm chờ đợi Phương thị chọn trúng nàng.
Nàng không biết lần này Tống gia mua nha hoàn cho ai nhưng đây là cơ hội duy nhất đến gần Tống Mạch mà nàng có. Ngày hôm trước, khi nàng còn
chưa tới, mụ buôn người chuẩn bị bán nguyên thân làm quan kỹ, nguyên
thân dùng cái chết mới có thể kéo dài thời gian, sau đó thì nàng tới.
Đường Hoan vốn tính nửa đêm chuồn đi, nhưng vô tình nghe nói Tống gia
muốn mua người, lòng nàng nhộn nhạo, hỏi thăm kỹ càng, quả nhiên là nhà
Tống Mạch, vì thế xuất ra tuyệt học lấy lòng mụ buôn người, rốt cuộc
cũng khiến mụ buôn người đồng ý cho nàng đến thử xem.
Nhưng mụ
buôn người nói với nàng, dung mạo nàng thế này, Tống gia là nhà đứng đắn sẽ không muốn đâu, giữ lại làm gì? Làm di nương cho lão gia, hay là làm thông phòng cho thiếu gia? Tống phu nhân người ta đâu có ngu mà bổ sung thêm “người” cho lão gia , lại càng không cho thể cho đại thiếu gia một thông phòng xinh đẹp yêu kiều trước khi hắn thành thân được, để lại nhỡ sau này thiếu phu nhân tương lai thấy ngột ngạt thì sao?
Đường
Hoan hiểu được đạo lý này cho nên cố gắng làm ra dáng vẻ thành thục
nhất, hy vọng không bởi vì bề ngoài mà làm hỏng chuyện.
Lục An hiểu ý, dẫn ba cô nương còn lại ra ngoài, thuận tiện trả luôn tiền
đổi lấy khế ước bán mình của Nhị Lan. Có lẽ người khác sẽ thật sự cho
rằng thiếu gia muốn chọn một nha hoàn nuôi mèo nhưng Lục An biết, thiếu
gia không bao giờ cho ai chạm vào con mèo “Tiểu Ngũ” của mình, đều luôn
do tự mình thiếu gia chăm sóc nó. Cho nên khi thiếu gia chọn lấy nha
hoàn đẹp nhất kia, Lục An đoán chừng thiếu gia rốt cuộc đã thông suốt,
rốt cuộc cũng đã muốn nữ nhân rồi.
Thì ra không phải là không thích nữ nhân mà là ánh mắt quá cao… Không hổ là thiếu gia mà.
Người không liên quan đi hết rồi, trong phòng chỉ còn lại cặp đôi tân chủ tớ.
Một tay Tống Mạch bưng ly trà, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi cô gái trước mặt, vốn định tìm tòi trong mắt nàng xem có phát hiện gì không, nhưng
nàng vẫn luôn cúi đầu, chỉ có hai má dần ửng đỏ cho biết nàng biết hắn
đang nhìn?
Ánh mắt Tống Mạch dần trở nên thâm trầm.
Nếu là nàng, khi ở ngoài cửa trong mắt nàng có khiếp sợ là bởi vì nhận ra hắn, vậy vì sao nàng phải giả vờ không biết?
Sợ hắn đã quên nàng sao? Bởi vì thân phận của hai người hiện giờ quá khác biệt nên cố kỵ? Hay là có ẩn tình nào khác?
Tống Mạch buông ly trà, mở miệng hỏi nàng: “Bao tuổi?”
Rốt cuộc cũng nói chuyện!
Đường Hoan liếc nhanh hắn một cái, trong mắt đều là vẻ sợ hãi tò mò của nha
hoàn đối với thiếu gia, sau đó khe khẽ đáp: “Hồi thiếu gia, nô tỳ năm
nay 14 tuổi.”
14?
Cùng tuổi với Tiểu Ngũ.
Tống Mạch không nhịn được nhìn khuôn ngực nàng, sau đó tầm mắt lại nhanh chóng
rời đi, tim gợn chút ngứa ngáy. Mặc dù cùng tuổi nhưng lần này lớn hơn
so với Tiểu Ngũ…
“Khụ khụ, tên Nhị Lan này không hay lắm, ta sẽ
đặt lại cho ngươi một cái tên khác. Ngươi ngẩng đầu lên ta xem xem.”
Tống Mạch bình tĩnh mở miệng.
Đường Hoan đành phải ngẩng đầu lên, khi con mắt đối diện với con mắt hắn liền lập tức rời đi, hai má đỏ
bừng. Thật là, đặt tên thì cứ đặt đi, cần gì còn phải nhìn nàng nữa?
Trước đó còn nhìn chòng chọc nàng lâu như vậy, nhìn chòng chọc tới mức
lòng nàng cũng hốt hoảng, rốt cuộc người này muốn làm cái gì?
Tống Mạch nhìn thẳng vào mắt nàng: “Tên của ngươi là Nhị Lan, hẳn là vì phụ mẫu đều là người yêu hoa, vậy ta đặt tên người thành “Hải Đường”, thế
nào?”