9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 60 : Sợ đái ra quần
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Tống Nhị gia khi đi đường ban đêm vô ý ngã sấp xuống, trán đập vào đá nhọn, mất mạng ngay tại chỗ.
Dựng linh đường, làm pháp sự, sau bảy ngày đặt quan tài thì hạ táng.
Đến đây, Tống gia đã ồn ào nhiều ngày nay, rốt cuộc cũng trở về với vẻ vắng lạnh.
Có lẽ, nên miêu tả bằng từ “tĩnh mịch” thì đúng hơn. Trước kia, trong phủ
tốt xấu gì vẫn còn có bọn nha hoàn bởi vì Nhị gia mà gà bay chó sủa, có
Đại gia khiển trách Nhị gia gây chuyện thị phi, nay, đầu sỏ gây hoạ đi
rồi, Đại gia đi sớm về trễ làm buôn bán, sau khi về nhà trực tiếp trốn
vào thư phòng, tân quả phụ Nhị nãi nãi thì cửa lớn không ra cửa nhỏ
không bước, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Đương nhiên, trừ Lập
Hạ, vẫn chưa có ai gặp Nhị nãi nãi, nhưng đám gã sai vặt bà tử cứ thế
cho rằng Nhị nãi nãi nhất định đang rất khổ sở. Tính đến giờ mới vừa
thành thân được nửa tháng có lẻ, trượng phu đột ngột mất đi, xảy ra ở
trên người bất kỳ ai cũng không chịu nổi.
Đúng là Đường Hoan rất
“Khổ sở”, bởi vì Tống Mạch không hề gặp nàng nữa. Nàng phải giả vờ đàng
hoàng không thể chủ động đi tìm hắn, Tống Mạch thì bởi vì gián tiếp hại
chết Tống Lăng nên thống khổ áy náy, ngay cả trong lúc túc trực bên linh cữu phải chạm mặt, hắn cũng không liếc nhìn nàng lấy một cái.
Giờ nên làm sao đây?
Đường Hoan đứng dựa cửa, nhìn trời cao ngẩn người.
ảnh hưởng của thân phận Đại bá đệ muội đối với Tống Mạch là quá lớn, khiến
cho hắn dù cho thế nào cũng không chịu làm đến bước cuối cùng. Thân thể
quyến rũ không được, có bỏ thuốc cũng chẳng xong, trói hắn vào rồi cứ
mạnh mẽ ép hắn thì lại không phải là cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ nàng
sẽ phải thua ở giấc mộng này sao?
Đường Hoan không cam lòng.
Nhưng thật sự thì nàng không nghĩ ra được cách nào.
“Nhị nãi nãi, ngài đã đứng ở chỗ này cả buổi rồi, về phòng nghỉ một lát
thôi, sắp dùng cơm ngay rồi.” Mặt trời đỏ lặn về phía Tây, hắt lên trên
khuôn mặt mỹ lệ của Nhị nãi nãi, càng thêm kiều diễm, nghĩ đến thân phận bây giờ của nàng là quả phụ, càng làm cho người ta sinh lòng thương
tiếc. Lập Hạ không đành lòng nhìn Nhị nãi nãi mặt ủ mày chau như vậy, đi tới nhỏ giọng khuyên nhủ.
Đường Hoan gật gật đầu, vừa mới xoay người, chợt nghe xa xa có tiếng phụ nhân lớn giọng gọi con về nhà ăn cơm.
Con …
Đường Hoan cúi đầu, sờ sờ bụng, khóe môi tràn ra nụ cười tự tin.
Buổi tối, Tống Mạch vẫn như cũ là ở trong cửa hàng dùng xong cơm chiều rồi
mới trở về. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ về thẳng phòng ngủ, nhưng hôm nay vào cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi về
phía linh đường. Chỉ có một mình nàng, trong tay xách theo đèn lồng,
gương mặt xinh đẹp vương sầu bi. Dường như nhận thấy được cái nhìn chăm
chú của hắn, bước chân nàng chậm lại, nhìn về phía bên này. Tống Mạch
theo bản năng lắc mình nấp sau gốc cây, không muốn để cho nàng nhìn
thấy.
Hắn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.
Chờ nàng vào linh đường rồi đóng cửa lại, Tống Mạch thả nhẹ bước chân trở về phòng mình.
Nhưng mà làm gì cũng không vào.
Nhị đệ qua đời, gương mặt nàng vẫn không chút thay đổi, không có mảy may
đau lòng. Tống Mạch biết, nàng nhất định đã đoán ra đêm đó người ngủ
cùng nàng cũng là hắn, cho nên nàng đối với nhị đệ thậm chí cả hắn đều
chỉ có hận, làm sao có thể vì nhị đệ chết đi mà đau lòng? Là bọn hắn lừa nàng trước, Tống Mạch không có lý do gì trách nàng không khóc, hắn chỉ
tự trách mình không thể dạy dỗ đệ đệ cho tốt, nếu hắn dạy đệ đệ thành
một người có hiểu biết, nhị đệ cũng sẽ không …
Có hối hận cũng vô ích, Tống Mạch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng đến linh đường làm gì? Đã trễ thế này, đi về thế nào?
Đi sang xem một chút thôi, nếu nàng không ở đó, hắn tới trò chuyện cùng
nhị đệ. Nhị đệ còn sống, hắn chỉ nhớ được gã hư hỏng, chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép đánh gã mắng gã. Bây giờ nhị đệ đi rồi, những sai lầm
gã phạm phải kia cũng đi theo, để lại cho hắn người đại ca này, chỉ có
nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có những cái tốt của gã.
Trong linh đường còn sáng đèn.
Nàng ở bên trong.
Tống Mạch đứng ở trước cửa, do dự có nên đi vào hay không, cho đến khi bên trong vang lên tiếng khóc cố kìm nén của nàng.
Tống Mạch sít chặt lồng ngực, khi hoàn hồn, tay đã đẩy cửa ra.
Đường Hoan quay đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, nàng không trốn, chỉ si ngốc nhìn hắn.
Tống Mạch dời tầm mắt như trốn tránh, đứng ở cửa thấp giọng khuyên nàng: “Đêm đã khuya rồi, trở về đi.”
Đường Hoan chua sót cười một tiếng, quay trở lại, vẫn quỳ như trước, ngẩn người nhìn bài vị phía trước.
“Đại ca, đừng như vậy, nhẹ chút…”
Nói chuyện không dùng được, nàng không thể không giãy dụa, hai chân đang
kẹp lấy đầu hắn đổi thành chống lên bả vai hắn, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng mà nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Mạch không phải không
nghe nàng nói không phải là không săn sóc nàng, mà là hắn thật sự không
nghe thấy tiếng nói của nàng.
Không biết bắt đầu từ khi nào,
trong đầu lại hiện lên ánh sáng vừa rực rỡ vừa êm dịu, Tống Mạch muốn
thấy rõ nó, thấy rõ thứ mơ hồ bị che lấp trong ánh sáng màu, nhưng mà
hắn vừa cố gắng, đầu liền đau đến mức muốn vỡ ra. Hắn không muốn thăm dó nữa, lại không dừng được, cơn đau kia như là rót nước lạnh vào từ đỉnh
đầu, càng không ngừng lan tràn xuống, gần như dập tắt lửa trong cơ thể.
Song lửa. dục không đồng ý, nó thiêu đốt càng ngày càng mạnh, buộc hắn
càng ra sức muốn nàng càng sâu.
Muốn muốn, ánh sáng màu tựa hồ rõ ràng hơn một chút, cơn đau đầu cũng hơi giảm bớt một chút, Tống Mạch
mừng rỡ, nhưng lúc này không biết vì sao nàng đột nhiên giãy dụa. Làm
sao hắn có thể để cho nàng đi? Nắm lấy chân nàng lật người nàng lại, từ
phía sau nàng thẳng tiến vào một lần nữa. Nàng hình như khóc, vặn eo lắc mông muốn bò lên phía trước. Tống Mạch không chịu để cho nàng đi, gắt
gao nắm lấy thắt lưng nàng dùng sức kéo ra phía sau, bức nàng ngoan
ngoãn đón nhận hắn, bức nàng mở ra càng sâu, bức nàng dùng sức nóng của
nàng châm lửa trong cơ thể hắn.
“Đại ca, Tống Mạch, khốn, khốn khiếp…”
Nàng hình như đang gọi hắn, nhưng mà không đúng, sau ánh sáng màu cũng có
giọng nói đang gọi hắn, mang theo hấp dẫn càng mãnh liệt. Tống Mạch muốn nghe giọng nói kia, cho nên hắn tiến vào nàng ác hơn mạnh hơn, đụng vỡ
thanh âm của nàng, không cho nàng quấy rầy hắn cởi bỏ hoang mang tra tấn hắn bao lâu nay.
Lý trí đã biến mất từ lâu, nam nhân giống như
thú hoang bị giam lâu ngày, nữ nhân này chính là con mồi từ trên trời
giáng xuống, hắn đè ép nàng, ở trong tiếng khóc cầu xin tha thứ của nàng càng trở nên dũng mãnh, thắt lưng gầy giống như cành cây bị cuồng phong quét qua, trước sau cấp tốc đung đưa sắp không thấy rõ bóng dáng, mà nữ nhân sắp bị hắn ép thành nước, tiếng nước càng ngày càng vang, phảng
phất như sắp tràn ra ngoài.
Nam nhân không ngừng nghỉ chút nào,
lửa nóng trong cơ thể càng ngày càng thiêu đốt chói mắt, rốt cục, khi
cái lạnh mang đến cơn đau đầu hoàn toàn bị lửa cắn nuốt, chùm ánh sáng
màu kia tan biến, hiện ra một vài hình ảnh trông rất sống động, từng bức từng bức từng màn từng màn, là ai khi còn sống.
Hắn thấy một thiếu niên nhỏ gầy quỳ trước mặt hắn, dập đầu kính trà gọi sư phụ.
Hắn thấy thiếu niên nằm ở trên boong thuyền, hắn đặt ở trên người cậu, bốn cánh môi chạm vào nhau.
Hắn thấy thiếu niên mặc một thân nữ trang ngồi ở phía trước cửa sổ, hắn vẽ tranh cho nàng.
Hắn thấy thiếu nữ đứng ở trên đường dưới bầu trời đêm, hắn ở trên lầu các nhìn nàng.
Hắn thấy thiếu nữ núp ở dưới tàng cây liễu, tủi thân không tiếng động hỏi hắn ai xinh đẹp hơn.
Hắn thấy thiếu nữ si ngốc ngắm một chiếc đèn lồng ngũ sắc rực rỡ, hắn ở bên cạnh si ngốc ngắm nàng.
Hắn thấy, ánh đèn êm dịu hắt lên giường gấm, thiếu nữ ngửa đầu ôm hắn, hắn ở trong cơ thể nàng ở trên người nàng ở bên tai nàng gọi cái gì.
Hắn đang gọi tên của nàng sao?
Tên của nàng là gì?
Nghe không rõ, còn thiếu một chút nữa.
Tống Mạch nắm chặt vòng eo của nữ nhân trước người đã xụi lơ từ lâu, càng hung ác liên tục xâm nhập đụng mạnh.
Đường Hoan đã khóc không ra tiếng rồi, thì ra là quá mạnh mẽ sung sướng quá
dài, ngược lại cũng là một loại tra tấn. Nàng chỉ mong đợi nam nhân này
nhanh chấm dứt một chút, mau chấm dứt đi, nàng có chút không nhịn được
rồi, mong quá…
Đột nhiên, cùng với một cái đâm thật sâu của nam nhân, nàng nghe thấy hắn gầm nhẹ gọi “Tiểu Ngũ”!
Ánh sáng trắng chợt đánh úp lại, Đường Hoan kinh hãi run lên, dưới thân có nước, ào ào chảy ra.
Tống Mạch, loại thời điểm này, không nên dọa người như vậy …
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoan Hoan: sư phụ… Đây là tình huống gì!
Sư phụ: nhanh như vậy đã nhớ ra rồi, tiểu tử này quá cường đại, vì sao không bị ta gặp được!
Tống Mạch: …
Thực ra giấc mộng này tình cảm giữa hai người không có gì biến hóa, chủ yếu
là quá độ trước sau bốn giấc mơ, nếu như không vừa ý mọi người, mọi
người thông cảm hơn nhé, Giai Nhân đã thật sự cố gắng rồi.
Giấc
mộng tiếp theo, câu chuyện của phúc hắc thiếu gia cùng thiếp thân nha
hoàn, khụ khụ, rốt cuộc là nha hoàn quyến rũ thiếu gia, hay là thiếu gia quyến rũ nha hoàn, mọi người chậm rãi xem đi, ha ha, nhìn ra sẽ thực
sung sướng ~