9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 59 : Tựu kế
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Đêm nay, Đường Hoan ngủ cực kỳ ngon.
Cái cảm giác thoải mái sau khi hưởng thụ sung sướng này, lại còn do một
người nam nhân như vậy mang đến, không tự mình trải qua, tuyệt đối sẽ
không hiểu được cảm giác ấy.
Khi tia nắng ban mai chiếu tới, nàng xốc chăn lên, nâng cánh tay lên trước.
Nhìn cánh tay trắng mịn của mình, đầu ngón tay trái ấn lên cánh tay phải,
bắt đầu từ dưới nách, từng chút từng chút di chuyển lên trên.
Ngứa, cũng không giống như loại ngứa hắn tạo ra.
Nhắm mắt lại, trong đầu tự hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.
Hắn quỳ xuống nằm sấp trên người nàng, đầu nghiêng về phía bên phải, nâng
cánh tay của nàng, nhiệt tình như lửa, liếm lên trên, lần lượt ngậm đầu
ngón tay nàng mút. Hôn xong bên phải rồi đến bên trái, sau đó từ cánh
tay trái đi đến giữa, hơi thở sục sôi như hơi lửa phun lên trên da thịt
mẫn cảm của nàng… Tay nàng đi theo đặt vào ngực, cầm nơi đó, giống như
tối hôm qua nâng lên hắn ăn như vậy… Hắn vừa mút vừa bao lấy, còn ngại
tay nàng cản trở, tự mình vuốt ve nhét vào trong miệng hắn, như là muốn
một ngụm nuốt trọn nàng.
Nàng sờ eo bụng của mình, tối hôm qua thiếu chút nữa bị hắn bóp đứt.
Nàng nâng chân lên, thon dài cân xứng, hắn dường như lại quỳ giữa hai chân
nàng, ôm một cái hôn đi hôn lại. Nàng giật giật ngón chân mượt mà, ánh
mắt có chút mê ly. Hắn rốt cuộc thích nàng đến mức nào,mà ngay cả chân
ngón tay cũng đối đãi như trân như bảo?
Cuối cùng, nàng cong chân lên, ngửa cổ ra sau, nhiệt tình như vậy điên cuồng như vậy càn rỡ như vậy…
Lại ẩm ướt rồi.
Giống như con mèo, nữ nhân lười biếng xoay người nằm nghiêng, để lộ đường cong xinh đẹp của mình trong nắng sớm.
Sư phụ nói, nữ nhân sinh ra đẹp như vậy, vì sao chỉ cho một người nam nhân xem? Nàng thì thích nhìn nam nhân vì thân thể của nàng mà mê muội, sau
đó dùng thân thể của bọn họ, hầu hạ nàng, dâng cho nàng hưởng thụ.
Đúng vậy, hưởng thụ, Đường Hoan rất thích loại hưởng thụ này.
Mấy giấc mộng trước đó, nàng đều là ở vào thời điểm sung sướng nhất tiến
vào giấc mộng tiếp sau, căn bản không có thời gian tìm hiểu kỹ loại tư
vị này. Lâm Phái Chi từng hầu hạ nàng một lần, nhưng hắn chỉ hôn ngực
nàng, làm sao so được với Tống Mạch điên cuồng tối qua? Lại nói, mặc dù
trên thân thể thoải mái như nhau, trong lòng cảm giác lại không giống.
Lần này Tống Mạch mặc dù là bị nàng kích thích, nhưng mà đó là hắn chủ
động đè lên, để cho một nam nhân từng giết nàng hầu hạ toàn thân nàng
hèn mọn như thế, tư vị đó, thật sự là thoải mái muốn chết.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, có người đứng ở cửa nội thất.
Hắn còn dám đi vào?
Đường Hoan nghi hoặc, ánh mắt rơi xuống cái áo ngay sát bên của hắn. Nàng
hiểu rõ mỉm cười, kéo chăn che đến ngực, vai lộ một nửa, giả vờ ngủ.
Tống Mạch đứng trước cửa một lát, xác định bên trong không có tiếng động gì
mới nhẹ nhàng vén rèm cửa lên, cực kỳ chậm chạp bước vào. Tối hôm qua
lúc rời đi trong đầu là một mảnh hỗn loạn, quên mất mang xiêm y ra
ngoài.
Không kìm được lòng nhìn về phía đầu giường đặt gần lò sưởi.
Liếc mắt một cái đã thấy ngay cánh tay trắng như tuyết của nàng.
Tống Mạch vội vàng thu hồi tầm mắt, bước chân càng nhẹ, khi hắn thấp thỏm đi tới trước giá sách, trên lưng đã chảy ra một lớp mồ hôi.
“Nhị gia, chàng tỉnh rồi.” Đường Hoan kéo chăn lên, chỉ lộ ra đôi mắt ngượng ngùng nhìn hắn.
“Ừm, nàng nằm thêm một lát đi, ta đi ra ngoài trước.” Tống Mạch dùng động
tác vô cùng cứng ngắc mặc quần áo, cũng không quay đầu lại nói.
Đường Hoan không nói nữa, vụng trộm không chớp mắt nhìn nam nhân chạy thẳng
tới cửa, cho đến khi hắn vén rèm lên muốn đi ra ngoài, nàng mới khe khẽ
gọi hắn: “Nhị gia!”
Tống Mạch cứng đờ, hơi nghiêng đầu, “Làm sao vậy?”
Với dáng vẻ lạnh như băng này của hắn, vậy mà thực sự cho rằng người khác không nhận ra sao?
Đường Hoan ở trong lòng oán thầm, sau đó khi hắn quay đầu lại nhìn thì bối
rối rụt vào trong chăn, chỉ có giọng nói rầu rĩ truyền ra ngoài: “Nhị
gia, tối hôm qua, ta, ta rất vui…”
Khuôn mặt tuấn tú của Tống
Mạch trong phút chốc đỏ ửng lên, giật giật khoé miệng nhưng không biết
nên nói gì, chỉ biết vội vàng rời đi.
Phòng chính ở đằng trước, Tống Lăng còn chưa có tỉnh ngủ, ngay cả hắn vào phòng cũng không biết.
Nhìn đệ đệ đang ngủ say, Tống Mạch do dự có nên nói ra chuyện tối hôm qua hay không.
Không nói, trong lòng hắn khó chịu, hơn nữa sau khi nhị đệ gặp mặt nàng, tin
rằng ít nhiều cũng có thể đoán ra. Nói, nhị đệ chắc chắn sẽ tức giận?
Nhị đệ giận hắn thì không có vấn đề gì, nhưng mắng nàng thì làm sao bây
giờ? Nàng không có sai, là hắn rất ngốc, không nghĩ ra cách không chạm
vào nàng mà vẫn thuận lợi che giấu được.
Bị người nhìn chằm chằm lâu như vậy, chỉ cần không phải người quá ngu ngốc, vẫn có thể cảm giác được. Tống Lăng mở mắt, chỉ thấy đại ca nhà mình mặt ủ mày chau do dự
đứng ở đằng kia, vẻ mặt áy náy. Trong lòng gã vui vẻ, đứng dậy nói: “Đại ca, huynh muốn nàng rồi?” “Muốn” là tốt nhất, không cần gã tốn công.
“Không có, nàng vẫn hoàn bích, chỉ là, nàng, nàng hiểu lầm ta là đệ, ta, ta…”
Tống Mạch lập tức phủ nhận nhưng lời nói tiếp theo dù như thế nào cũng
không nói được rõ ràng, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Lăng.
lòng nổi vặn vẹo run rẩy ở trong lòng hắn . Hơn nữa, cho dù nàng muốn
bảo hắn đổi thành thứ đó tiến vào, nàng cũng không có cách nào mở miệng. Tống Mạch dường như sợ nàng nói chuyện, ngậm lưỡi nàng không ngừng dây
dưa, Đường Hoan bị hắn kích thích cả hai đầu trên dưới khiến nàng mịt mờ như đi trong rừng rậm, cũng sắp không phân rõ phương hướng rồi.
Nửa người trên bị hắn giam cầm, chỉ có chân vẫn còn tự do, cong lên lại
duỗi ngang, duỗi ngang lại cong lên… Một đôi giày thêu gấm đỏ khó nhịn
cọ sát cỏ xanh dưới chân, đạp lún một mảng… Động tác của nam nhân càng
lúc càng nhanh, cặp chân nhỏ kia đạp cũng càng ngày càng nhanh, phát ra
tiếng vang ma sát không cách nào hình dung, cùng xen lẫn trong tiếng
nước đảo ngày càng rõ ràng.
Cho đến một lúc, có tiếng bước chân vội vàng chợt chen vào, tiếng nước im bặt lại.
Tống Mạch cứng đờ, nhị đệ đến!
Hắn vội vã muốn mặc quần áo cho nàng.
Đường Hoan mới không cần!
Mắt thấy sắp đến giây phút quan trọng rồi, làm sao hắn có thể dừng lại đúng lúc này chứ? Nếu muốn chơi, dứt khoát chơi lớn một chút mới được, dù
sao khẳng định bây giờ Tống Mạch muốn ôm nàng trốn đi, vậy, vậy vừa trốn vừa muốn đi!
Quần, giầy ngay từ lúc giãy dụa vừa rồi đã rơi
xuống, Đường Hoan cũng lười quản, trực tiếp giang chân ngồi ở trên đùi
nam nhân, ôm cổ hắn tiếp tục cọ: “Nhị gia, Nhị gia đừng ngừng, ta còn
muốn, cho ta mau lên!”
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tống Mạch
căn bản không có thời gian khuyên nàng, hơn nữa thần chí của nàng không
rõ, nhất định cũng sẽ không nghe hắn. Ánh mắt nhìn quét một vòng, Tống
Mạch dùng quần của nàng bao qua loa đôi giày thêu nhét vào giữa nàng và
hắn, hai tay nâng bộ mông dính đầy ẩm ướt của nàng, đột ngột đứng dậy,
khom lưng chạy về phía trước. Sắc trời tối sầm, phía trước có cây cối
che lấp, chỉ cần hắn vòng đến núi giả bên kia, thì có thể né tránh nhị
đệ đi về sân trước, đến lúc đó trốn vào thư phòng giả bộ ngủ là được.
“Nhị gia, nhanh chút tiến vào…” Chờ sau khi hắn nâng người lên, Đường Hoan vừa kẹp chặt hai chân lấy thắt lưng hắn, vừa vặn vẹo.
“Đừng lên tiếng!” Bộ ngực của Tống Mạch phập phồng kịch liệt, như bây giờ, hắn không có cách nào chặn miệng nàng rồi.
“Vậy chàng tiến vào, ta sẽ không lên tiếng.” Đường Hoan nói đứt quãng, phía
dưới để lên chuyển động vòng quanh cái vật vẫn còn chống lên của hắn
kia.
“… Cho nàng!” Tống Mạch vừa muốn tránh né người đuổi theo
phía sau, vừa muốn nhìn chằm chằm con đường phía trước tránh cho bị vấp, căn bản không có tinh lực đối phó nàng, nghe nàng không ngừng cầu xin,
hắn vừa sốt ruột vừa giận dỗi chuyển một bàn tay đến giữa hai chân nàng, vươn một ngón tay đưa vào. Bởi vì hai người đều đang xóc nảy, một cái
đưa vào này đưa không có nắm giữ tốt độ mạnh yếu, sâu.
Có chút đau, nhưng là quá kích thích!
Không để ý nam nhân ngu ngơ trong chốc lát, Đường Hoan cắn hắn hơi mở rộng
vạt áo, ôm cổ hắn tự mình chuyển động lên xuống. Loại động tác này rất
cần thể lực, nhưng khó có khi gặp được nam nhân cường tráng như vậy, khó có khi gặp được loại kích thích vụng trộm bị người đuổi theo như thế
này, làm sao Đường Hoan có thể mất hứng ở trên người mình? Chân đã mỏi
nhừ, nàng vẫn kẹp lấy thắt lưng hắn kẹp lấy tay hắn thật chặt, không để
cho mình ngã xuống.
Tống Mạch sức lực đúng là lớn, nhưng ôm một
người như vậy, khẳng định chạy không bằng Tống Lăng. Khi chạy đến gần
núi giả, hai bên đã rất gần rồi, hoàn toàn là nhờ bóng đêm mới có thể
che giấu khuôn mặt.
Nhìn bóng dáng chật vật mơ nhạt phía trước,
Tống Lăng biết rõ còn cố hỏi: “Đằng trước, mau dừng lại cho ta, có gan ở bên ngoài làm loại trò này, sao không có can đảm lộ diện!”
“Nhị
gia, mau trốn đi, đừng để cho đại ca thấy chúng ta!” Đường Hoan sắp
không được, nhưng vẫn không quên tiếp tục diễn trò, thở gấp thúc giục
Tống Mạch. Nàng cần hắn thả nàng xuống, cần hắn dùng lực làm nàng, về
phần bị Tống Lăng bắt được thì làm sao bây giờ, bây giờ nàng không có
tâm tư nghĩ tới, dù sao nàng đã bắt được trái tim Tống Mạch, không sợ
hắn chạy trốn.
Tống Mạch cũng không duy trì được nữa rồi, vội vàng chạy vào núi giả, ở trong núi đá hình thù kỳ quái tìm kiếm chỗ ẩn thân.
Thật vất vả tìm được rồi, hắn ôm nàng nhảy qua. Biết nàng sắp đến rồi, đồng
thời cũng sợ nàng lại phát ra âm thanh, Tống Mạch hơi đặt ở trên người
nàng hung hăng ngăn chặn miệng nàng, ngón tay liên tiếp rút ra làm vài
lần thật sâu, mong đợi giải dược tính của nàng sớm một chút. Nàng an
phận rồi, hắn lập tức đi ra ngoài ngăn lại Tống Lăng, chỉ cần không bị
Tống Lăng nhìn thấy hai người như vậy, việc này có thể toàn vẹn trôi
qua.
“Ha ha, lúc này còn không quên làm chuyện đó, lá gan thật sự là không nhỏ nhỉ, đi ra, Nhị gia tâm tình tốt, có lẽ sẽ tha cho các
ngươi một lần.”
Giọng nói Tống Lăng đột nhiên truyền đến, Đường
Hoan căng thẳng trong lòng, vừa vặn bị hắn đặt trong chỗ tuyệt diệu, nức nở một tiếng, run rẩy trút ra.
Tống Mạch cứng ngắc cả người, cuối cùng, vẫn là tránh không thoát sao?
Chợt, trong bóng tối lần lượt truyền đến tiếng nam nhân kinh hô cùng tiếng
“bụp” trầm đục, ngay sau đó không có tiếng động gì nữa, thay vào đó là
khoảng im lặng khá dài không nên có.
Trong lòng trào lên bất an khó hiểu, Tống Mạch bỏ nữ nhân không ngừng thở dốc trong lòng xuống, chạy về phía bên kia.
Hắn thấy một người nằm úp sấp trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Nhị đệ!”
Tống Mạch nóng lòng tới đỡ gã, bàn tay chạm đến đầu Tống Lăng, thì chạm phải một mảng ấm nóng.
Hết sức khiếp sợ hoảng hốt, hắn nghe thấy giọng nói suy yếu của nàng: “Ngươi gọi gã là nhị đệ, ngươi, ngươi là, đại ca?”