9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 68 : Hầu hạ
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Trước Tê Hà tự, có một trăm lẻ tám bậc đá xanh.
Phàm là người đến cầu thần bái phật, hoặc là từng bước từng bước lần lượt
bước lên từng bậc để biểu đạt lòng thành, hoặc là đi lên theo một con
đường núi khác, tùy bạn được người ôm hoặc khiêng đưa lên.
Bốn người Đường Hoan tất nhiên muốn đi bậc đá rồi.
Bậc đá miễn cưỡng có thể chứa được ba người đi song song. Khi đi vòng qua
rừng cây, Tống Mạch liếc ra sau một cái, dẫn Đường Hoan bước lên trước.
Huynh muội Đặng Huy đành phải sóng vai theo sau, phía sau lại chính là
nam nhân được gọi là thế tử kia.
Tống Mạch nhìn như đang nhàn nhã ngắm cảnh, thực ra tốc độ dưới chân rất nhanh. Chân Đường Hoan mặc dù
không lớn, cũng là một đôi chân không bó, trước đây lại là nha hoàn số
khổ, đuổi kịp hắn trong một khoảng thời gian ngắn là không có vấn đề.
Đặng Uyển lại không được, nàng đã bó chân rồi, đi chưa được mấy bước đã
bắt đầu thở hổn hển, dừng bước lại, vịn cổ tay Đặng Huy nói: "Ca ca,
muội không theo kịp, huynh đi lên trước nói một tiếng với biểu ca, hãy
nói lát nữa chúng ta tập trung trước cửa chùa, sau đó lại xuống đây cùng muội." Thuận thế né sang một bên, nhường đường cho người phía sau.
Đặng Huy vẫn là rất thương muội muội, không vội đuổi theo, nhìn dưới chân
núi một lát nói: "Nếu không chúng ta đi theo một con đường khác nhé, ta
thuê người khiêng nhuyễn kiệu cho muội."
Đặng Uyển lắc đầu, thấy
nam nhân phía sau cũng không có vội vã đi lên trước, cũng né sang một
bên, dáng vẻ làm như không muốn lách qua bên cạnh huynh muội bọn họ,
nàng lại săn sóc lui ra sau một chút, nhỏ giọng thúc giục Đặng Huy:
"Không cần, muội đi xong bậc đá này, Phật tổ mới có thể cảm động và nhớ
được lòng thành của muội, phù hộ ngoại tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh. Ca ca
huynh mau đi đi, muội ở chỗ này chờ huynh."
Hai người lớn lên ở
Giang Nam, số lần đến kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, muội muội đối với ngoại tổ mẫu có mấy phần hiếu tâm, Đặng Huy đương nhiên
biết. Lúc này nghe Đặng Uyển nói như vậy, gã lập tức liền ý thức được
trong đó có huyền cơ khác, ánh mắt vô tình đảo qua nam nhân áo hoa cách
mấy bước phía sau, là hiểu rõ ngay, vì thế dặn Đặng Uyển chỗ nào cũng
không được đi, sải bước đuổi theo Tống Mạch.
Gã đối với dung mạo và tâm cơ của muội muội mình đều có tin tưởng, nam tử áo hoa kia nhất định đáng giá tranh thủ hơn Tống Mạch.
Đặng Huy đi rồi, Đặng Uyển nhìn bóng lưng gã một lát, ngay sau đó kiểu như
phát hiện bên cạnh có người muốn đi qua, nàng áy náy gật gật đầu với nam nhân, nghiêng người lui ra sau. Không nghĩ tới một chân dẫm ở chỗ kết
hợp giữa bậc đá và đường núi, không có dẫm ổn định, sợ hãi kêu một tiếng nghiêng người sang một bên ngã xuống.
"Cô nương cẩn thận!" Nam
nhân bước một bước nhanh lên phía trước, nhanh chóng đỡ được nàng, cánh
tay rắn chắc vòng qua eo nhỏ thon thon kia.
Bởi vì đầu đập vào
ngực hắn, mũ sa rơi xuống, khuôn mặt Đặng Uyển liền lộ ra toàn bộ, lúc
đầu là kinh sợ sau đó tái nhợt, từ từ đến đỏ...
Bậc đá bên trên.
Đặng Huy bước nhanh chạy đến bên cạnh Đường Hoan, vừa muốn nói chuyện, Tống
Mạch một tay kéo Đường Hoan ra sau mình, mặt lạnh hỏi gã: "Sao ngươi lại một mình lên đây?"
Đặng Huy cười liếc mắt nhìn Đường Hoan một
cái, hơi thở gấp nói: "Ngươi đi quá nhanh, A Uyển không theo kịp, bèn
nói chúng ta không làm chậm trễ các ngươi, cuối cùng sẽ hợp lại ở trước
cửa chùa. Tống Mạch, ngươi cũng thật là, một đại nam nhân, sao lại không biết thương hương tiếc ngọc? Vừa mới ở trong xe ngựa ép buộc xong, tiểu cô nương người ta còn chưa thở lại bình thường đâu? Tiểu Ngũ, có phải
hay không?"
"Thiếu gia..."
Đường Hoan xấu hổ túm cánh tay
Tống Mạch, vì núp ở phía sau hắn, ánh mắt lại liếc trộm Đặng Huy vài
cái, nhìn một chút, nhưng lại cũng không cảm thấy có cái gì. Đặng Huy
đúng là ưa nhìn hơn Tống Mạch, nhưng hai người không chênh nhau nhiều,
nếu như gã đứng cùng một chỗ với người bình thường, Đường Hoan khẳng
định hận không thể con mắt mọc trên người gã, nhưng bây giờ người đứng
bên cạnh gã là Tống Mạch, phong thái của Đặng Huy cũng không còn xuất
chúng như vậy, càng đừng nói trước mắt Đường Hoan chỉ có thể hái một
mình Tống Mạch. Cùng với nhìn một nam nhân cho dù như thế nào cũng không thể chạm vào còn có thể dẫn đến phiền toái, không bằng quấn chặt Tống
Mạch, giờ Tống Mạch mặc nàng đùa giỡn, lúc tình nùng cũng sẽ có lời ngon tiếng ngọt động tay động chân, so với mấy giấc mộng trước chơi vui hơn
bao nhiêu.
Tống Mạch rất cao hứng, hôm nay Tiểu Ngũ của hắn không có bị dung mạo của Đặng Huy mê hoặc.
Về phần Đặng Huy chòng ghẹo, hắn như không nghe thấy, chỉ đáp câu trước:
"Biết rồi, chẳng qua các ngươi đi nhanh một chút, tránh cho nhiều người
không tìm thấy nhau. Đúng rồi, để ngừa vạn nhất, nếu thật sự không tìm
thấy, buổi chiều tập trung ngay tại bên cạnh xe ngựa đi." Hắn căn bản là không có ý định đi dạo cùng huynh muội Đặng gia.
Đặng Huy đương
nhiên nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, ngửa đầu uy hiếp: "Tống Mạch, ngươi không sợ sau khi trở về ta nói cho ngoại tổ mẫu sao?"
Đường Hoan nghe xong, thiếu chút nữa bật cười, nam nhân này coi mình là tiểu hài
tử sao? Biểu ca không chơi cùng gã, gã liền đi cáo trạng?
Tống
Mạch đã dắt Đường Hoan đi lên trên được hai bước rồi, nghe vậy mỉm cười, ánh mắt quăng về phía chân núi: "Biểu muội và thế tử Bình Dương hầu tựa hồ rất hợp duyên, tổ mẫu biết việc này, sợ là sẽ cao hứng đến mức quên
ta bỏ mặc các ngươi ấy chứ? Đặng Huy, ta khuyên ngươi đặt tất cả tinh
lực lên người thế tử Bình Dương hầu, hắn chưa thành thân, lại rất được
Đường Hoan không cam lòng, ngồi dậy cãi lại hắn: "Ở trong xe ngựa, chàng nói ta có thể làm bừa ở nhà!"
Tống Mạch quay đầu nhìn ra phía ngoài: "Vậy cũng không nói để cho nàng làm
bừa như vậy." Miệng đầy lời nói bậy, thật không hiểu nàng học được từ
đâu.
Đường Hoan bĩu môi, chợt dán lên người hắn, giọng nói mềm
mại trước nay chưa từng có: "Thì ra thiếu gia không thích làm bừa như
vậy, như bây giờ như thế nào? Thiếu gia tốt, chàng nằm sấp xuống, Tiểu
Ngũ đến hầu hạ chàng." Tay nhỏ bé trước khi nam nhân kịp phản ứng dò
xuống, nắm một cái, "Quả nhiên vẫn là thiếu gia lợi hại, mệt mỏi một
ngày còn uy phong như vậy."
"Tiểu Ngũ!" Mặt Tống Mạch sung huyết đỏ bừng.
Đường Hoan thấy vậy bèn thu lại, một lần nữa nằm xuống, ỉu xìu nói: "Được rồi được rồi, chàng mau giúp ta xoa bóp đi, trên người ta thật sự mỏi."
"Vậy nàng mặc quần áo vào." Nàng bỗng nhiên thu tay lại, Tống Mạch cảm thấy có chút mất mát không hiểu.
"Không mặc, ta thích chàng chạm vào ta, dù sao chàng cũng là chính nhân quân
tử, sẽ không làm cái gì với ta." Đường Hoan rầu rĩ nói, giơ tay sờ sờ
mèo trắng bên cạnh: "Thiếu gia nhà chúng ta là người đứng đắn, đúng
không?"
"Meo meo..." Mèo trắng dựng tai, mở mắt ra rồi híp lại thành một đường.
Giờ này khắc này, nàng vậy mà còn có lòng dạ nói chuyện cùng mèo?
Tống Mạch hoàn toàn đầu hàng, không hề đối nghịch nàng nữa, đè lại bả vai nàng niết lên.
"Ừm... A, nhẹ chút nhẹ chút, có chút đau ... Đúng, như vậy là được rồi... Ha ha, đừng chạm vào cổ ta, nơi này ngứa!"
Đường Hoan sợ ngứa, lúc bị hắn vô tình chạm vào cổ, không nhịn được cả người
run lên, cả người trốn vào bên trong. Tống Mạch chịu đựng người bồn chồn như bó đuốc khô, "Biết rồi, không chạm vào nơi đó." Hai bàn tay to chỉ
xoa bóp trên bả vai nàng.
"Được rồi, bả vai đủ thoải mái rồi, chàng di chuyển xuống đi." Đường Hoan vừa thoải mái mà hừ hừ, vừa sai bảo nói.
Vì thế tay Tống Mạch ấn dọc theo lưng nàng về phía eo. Bịt mắt, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng than nhẹ cực kỳ mê
người của nàng, làm cả người hắn bốc lửa, cũng không biết nàng là không
phải cố ý. Bấm đến eo nàng, không khống chế tốt sức lực, nàng khẽ kêu
“a” một tiếng, thiếu chút nữa làm chạy mất lý trí của hắn.
"Được rồi được rồi, chàng ngồi vào cuối giường đi, giúp ta xoa chân." Đường Hoan lật vào bên trong, thở hổn hển nói.
Tống Mạch miệng khô lưỡi khô, theo lời dịch qua.
Đường Hoan kéo gối đầu xuống bên dưới, gập chân nằm xuống, nhưng ngay sau đó
nâng chân phải lên khoác lên đầu vai hắn, "Được rồi, như vậy xoa bóp
tiện hơn."
Thanh âm người nằm sấp nói chuyện và ngẩng lên nói
chuyện tuyệt đối khác nhau, hơn nữa nàng nhấc chân như vậy, Tống Mạch
lập tức có thể phán đoán ra tư thế của nàng.
Nhưng hắn đã không
còn nghị lực cự tuyệt rồi, hắn thậm chí cũng không dám nói lời nào, sợ
bị nàng nghe ra được khát vọng của hắn.
Nâng tay lên, bắt đầu từ
mắt cá chân của nàng, một vòng một vòng xoa bóp đi xuống, sau khi bàn
tay vừa đến đầu gối của nàng, định bụng lui về.
Tay nhỏ bé của
Đường Hoan đặt lên bàn tay to của hắn: "Thiếu gia, lại lên bên trên một
chút đi." Xác định hắn không đi mới buông ra.
Tống Mạch do dự từ từ xoa lên.
"Thiếu gia chớ đi, lại lên trên một chút, nơi đó, có chút ngứa."
Tống Mạch đờ đẫn nghe nàng chỉ huy, hắn cảm thấy động tác của mình rất chậm, nhưng dường như thoáng cái đã đi đến vị trí thần bí nhất kia. Tay trái
của hắn nâng cánh mông khẽ nhếch lên của nàng, ngón tay phải đặt tại
giáp ranh nơi thần bí trù trừ không tiến, không dám vượt biên, lại cứ
không bỏ được.
Đường Hoan cũng không thúc giục hắn, chỉ nâng một
chân khác lên, chân nhỏ linh hoạt thò vào áo ngủ rộng thùng thình của
hắn, dán vào trong ngực hắn chậm rãi đi xuống. Bởi vì hai tay của hắn
đều đang giơ lên, nàng không thể cởi quần áo hắn ra, đành phải vươn
chân, nhẹ nhàng để ở trên vật cứng kia, chậm rãi vuốt nhè nhẹ: "Thiếu
gia, nơi này là cái gì?"
Tống Mạch hô hấp dồn dập: "Tiểu Ngũ, nàng có biết mình đang làm cái gì không?"
Đường Hoan cười quyến rũ: "Biết mà, ta đang quấy rối thiếu gia, xem thiếu gia có thể nhịn đến mức nào."
"Như vậy, nàng vừa lòng chưa?"
Tay phải của Tống Mạch không có chút nào dự báo trước đặt lên chỗ đã có
chút ướt át của nàng, sau khi thăm dò một cái, tách ra một ngón tay đẩy
vào: "Tiểu Ngũ, ta nói rồi, nếu không thành thật, ta sẽ phạt nàng."
Hắn là không muốn nàng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới... không chạm vào nàng.