Ác Điêu

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:52 19/04/20


Thủ Kiếm đang ở trong Vô Hồn cư của nàng luyện kiếm, từ sau lần trọng thương đó, mỗi ngày vào ban đêm khí lực của nàng đều tiêu hao rất nhiều. Tòng Dung đã nói với nàng luyện kiếm sẽ giúp cường thân hiện khí nên nàng mỗi ngày đều đúng giờ luyện kiếm, có thể gia tăng năng lượng. Nàng nghe theo, quả nhiên thấy tinh thần phấn chân hơn rất nhiều, từ đó mỗi ngày đều luyện kiếm, ngàn năm qua cũng không đổi.



Sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp, toàn thân nàng đều đổ đầy mồ hôi, nàng thu hồi thần kiếm hướng thị nữ ra lịnh “ tắm rửa”.



“Dạ, đại nhân, nước ấm đã chuẩn bị xong”, thị nữ cung kính nói.



Đi về hướng bể tắm, hai thị nữ tiến tới giúp nàng cởi bỏ ti khôi giáp mềm mại, một mái tóc đen dài đổ xuống tới thắt lưng, trong phút chốc vẻ kiên cường khí phách của nàng tan biến, từ một chiến sĩ dũng mãnh trở thành một nữ nhân quyến rũ động lòng người.



“Tắt đèn.” Nàng lại nói.



“Da”



Tắt đèn tắm rửa là thói quen của Thủ Kiếm, bọn thị nữ đã sớm biết nên lập tức tắt hết đèn đuốc sau đó mới cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng.



“Tốt lắm, lui ra đi.” Nàng lạnh lùng thốt.



“Dạ.” Bọn thị nữ lẳng lặng thối lui, sau khi buông xuống toàn bộ màn che.



Thủ Kiếm đem thần kiếm gác bên cạnh bể, trong bóng đêm lỏa thân bước vào, thân thể chìm trong nước ấm làm tiêu tan mọi mệt mỏi.



Vì việc lùng bắt ác điêu kia, nàng mất không ít tâm lực nhưng Phụng Thao Thiên xảo quyệt, tinh ranh, hành vi xuất quỷ nhập thần hơn nữa hắn lại am hiểu thuận ẩn thân, muốn xác định được hành tung của hắn quả có chút khó khăn.



Dựa gáy vào thành bể, nàng ngẩn mặt nhớ tới kỳ hạn Ngọc Hoàng đặt ra, mày không khỏi nhíu lại.



Ngọc hoàng đối Phụng Thao Thiên cực kỳ kiêng kị, trận này chẳng những không ngồi yên hơn nữa tâm tình cũng bất ổn, luôn thúc giục nàng phải sớm tiêu diệt điêu nhi.



Trên thực tế, mỗi khi nhắc tới Phụng Thao Thiên, nàng có thể nhìn thấy trong mắt Ngọc Hoàng phát ra sự phòng bị cùng lo âu, giống như sự tồn tại của Phụng Thao Thiên đã là một uy hiếp to lớn, nếu không trừ bỏ thì vĩnh viễn không an tâm.



“Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải để cho hắn sống?”, nàng thì thào cảm thán.



Ngọc Hoàng cùng Lệ vương tính cách khác nhau rất nhiều, Ngọc Hoàng làm người trầm ổn, bình tĩnh lại hơi yếu đuối, nhiều lo lắng, gặp chuyện luôn đắn đo, do dự nhưng Lệ vương thì lại cuồng vọng không kiềm chế được, không sợ không ngại, có dũng có mưu nếu không phải tâm kế quá nặng dựa vào khí phách của hắn có thể trở thành vương giả mạnh nhất.



Nhưng Thiên giới không cần một bá chủ tàn bạo chỉ biết đánh giết mà là một người có thể cai trị quân nhân an ổn, vì vậy dù Lệ vương rất được tiên đế coi trọng nhưng kế thừa vị trí vẫn là Ngọc Hoàng…



Cho nên, cái gọi là lựa chọn cũng không có đúng hay sai, quan trọng là hợp hay không



Đây cũng có thể là nguyên nhân mà Lệ Vương không phục.



Xét về năng lực hắn không hề thua kém huynh trưởng…



Thủ Kiếm đang trầm tư trong nước chợt nghe một tiếng cười từ ngoài sa trướng vang lên.



“Xuy, ta đều đã quên, Võ Khúc đại nhân cũng là một nữ nhân……”



Phụng Thao Thiên?!



Mặt nàng khẽ biến sắc, hoảng sợ nhảy ra khỏi bể, tay nắm trường kiếm, xoay người muốn tìm kiếm quần áo thì mới phát hiện quần áo đã sớm không cánh mà bay.



“Ngươi tìm cái này sao?”



Phụng Thao Thiên xốc lên sa trướng, vẻ mặt mang nụ cười giả tạo đi vào, trên tay cầm áo giáp chỉ bạc mềm mại cùng mũ giáp của nàng.



Nàng thầm giận nhưng trong lòng cũng kinh ngạc Phụng Thao Thiên có thể ở Vô Hồn cư của nàng tự nhiên ra vào.



Chỉ điêu này quả nhiên không thể khinh thường.



“Ai, người tắm rửa sờ soạng như vậy sao? Là sợ người ta rình xem?”, hắn chế nhạo đánh giá nàng, tuy rằng bốn phía tối đen nhưng nhờ ánh đèn từ ngoài hắt vào, hắn có thể nhìn thấy thân hình nàng yểu điệu, mảnh khảnh, thẳng thắn mà nói là hắn có điểm bất ngờ ngoài ý muốn, bởi vì trong ấn tượng của hắn nàng là một nam nhân bà.



“Ngươi, chỉ điêu này dám lên đến Thiên giới…”, nàng cắn răng, không thể khôn bội phục sự can đảm của hắn.



“Hừ, có cái gì không dám? Nói không chừng nơi này về sau sẽ là địa bàn của ta”, Phụng Thao Thiên đem quần áo của nàng vất ra bên ngoài, cười nói.



“Sẽ chôn vùi trong này còn si tâm vọng tưởng, thật buồn cười”, Nàng lạnh lùng thốt.



“Nghe khẩu khí của ngươi dường như ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta”, hắn chậm rãi, thong thả đi đến gần nàng.



“Đương nhiên.”



“với thân mình trống trớ?” Hắn ngả ngớn cười.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, chuyện này có lẽ do Điêu nhi gây nên.” Tòng Dung cung kính nói.



“Ngươi nói súc sinh kia có thể xông thẳng lên Tiên giới, hơn nữa còn bắt đi Thủ Kiếm”, Ngọc Hoàng biến sắc.



“Dạ”



“Làm sao có thể? Hắn…pháp lực của hắn không phả bị rủa hình Không thuộc của ngươi khống chế sao? Sao có thể là đối thủ của Thủ Kiếm?”, Ngọc Hoàng trong tức giận cũng không che dấu được sự hoảng sợ.



“Theo như vi thần đoán, hắn nhất định dùng Định Tiên phấn mới có thể thực hiện được”, Tòng Dung vẫn thong thả đáp.



“Định tiên phấn có tác dụng trong thời gian nhất định, dựa vào năng lực của Thủ Kiếm đã sớm giải trừ được sao giờ còn chưa tra ra được hành tung? Thủ Kiếm đến tột cùng là như thế nào?”, Ngọc Hoàng nôn nóng, sự bất an, lo lắng mấy ngày qua làm cho sắc mặt của hắn tiều tụy, tái nhợt.



“Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận, Điêu nhi mặc dù cơ linh xảo trá, nhưng Võ Khúc đại nhân tuyệt đối đối phó được hắn, thỉnh chớ lo lắng.” Tòng Dung trấn an nói.



“Ngươi vẫn hướng trẫm cam đoan, Thủ Kiếm có thể ứng phó được Phụng Thao Thiên, nhưng nhìn tình hình hiện tại, mất nhiều thời gian như vậy mà Phụng Thao Thiên vẫn tự do ngoài vòng pháp luật như trước, ngươi còn muốn trẫm đừng lo lắng? Sớm biết như vậy, năm đó nên giết hắn để trẫm khỏi phải lo lắng, đền phòng”. Ngọc Hoàng tức giận đứng lên quát.



“Năm đó có phần đông đại thần lực bảo Lệ vương, nếu giết hắn, thiên đình chắc chắn đại loạn.” Tòng Dung không chút hoang mang đáp lại.



“Vấn đề chính là ở đây, trong triều vẫn còn bè đảng của hắn”, Ngọc Hoàng càng nhíu chặt mày.



“Không có Lệ vương, các đại thần này cũng không làm được gì, xin Hoàng Thượng yên tâm”



“Muốn trẫm yên tâm thế nào? hắn cũng không phải bình thường, mà ngay cả Thủ Kiếm hiện tại cũng không thấy đâu…”, Ngọc Hoàng đi qua đi lại, tự hồ như nỗi khiếp sợ mấy ngàn năm qua vẫn còn tồn tại.



“Hoàng Thượng, Thủ Kiếm trước mắt đang ở cùng một chỗ với Điêu nhi, nàng càng ở lâu với Điêu nhi, kế hoạch của thần càng có thể thành công”, Tòng Dung mỉm cười nói.



“Kế hoạch?! Ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì?” Ngọc hoàng nhíu mày.



“Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ. Tóm lại, Hoàng Thượng không cần lo lắng. Ngài chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, đến lúc đó Điêu nhi tuyệt đối sẽ tự động đến trước mặt ngày, tùy ngài xử lý”, Tòng Dung cúi đầu đáp.



“Nga? Thật vậy chăng?” Ngọc hoàng bán tín bán nghi.



“Đúng vậy, thỉnh an tâm, từ xưa một vật khắc một vật, mà Thủ Kiếm lại đúng là thiên địch của Điêu nhi”, Tòng Dung chắc chắn làm người ta không thể không tin.



“Được, trẫm sẽ tin ngươi lần này, nhưng đừng làm cho trẫm chờ lâu, ngươi cũng biết, chỉ cần một ngày Phụng Thao Thiên chưa chết, trẫm liền một ngày ăn ngủ không yên”, Ngọc Hoàng mi tâm vẫn không giảm bớt ưu phiền.



“Trong khoảng thời gian này, thỉnh chớ hành động thiếu suy nghĩ,  để tránh đả thảo kinh xà, khiến cho Thủ Kiếm một mình đi đối phó Phụng Thao Thiên,  thần phỏng chừng, đại khái không quá một tháng, hắn sẽ tự động đem chính mình đưa lên cửa.” Tòng Dung tao nhã nói, nhưng từng câu từng chữ lại như bày ra một trận đi săn ác liệt.



Ngọc hoàng hơi cảm thấy an tâm, gật gật đầu, mới nói:“Vậy giao cho ngươi đi xử lý, ngươi đừng làm cho trẫm thất vọng, trăm ngàn lần đừng cô phụ tín nhiệm của trẫm với ngươi”



“Dạ”, Tòng Dung cung kính hành lễ, sau đó rời điện.



Ngoài điện, Triệu Đồng mặt ưu sắc chờ ở một bên, vừa thấy đến hắn, lập tức tiến lên.



“Quan Tinh đại nhân, thật sự có thể không cần hạ phàm đi hiệp trợ Võ Khúc đại nhân sao?”



“Triệu tướng quân, Phụng Thao Thiên đã hạ kết giới, che lại hơi thở của hắn với Thủ Kiếm, cho dù các ngươi muốn tìm cũng chưa chắc tìm được”, Tòng Dung thở dài.



“Như vậy, chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?” Triệu đồng lo lắng lo lắng.



“Chờ.”



“Chờ?” Triệu Đồng ngốc.



“Đúng, chỉ cần chờ thời cơ……” Tòng Dung cười.



“Phải chờ tới khi nào?” Triệu đồng nôn nóng lại hỏi.



“Đợi cho…… Thời cơ thành thục……”



“Thời cơ thành thục?”



“Đúng vậy…… Hẳn là sẽ không lâu lắm, rất nhanh, điêu nhi sẽ hiểu được, lợi khí Đoạt Hồn chân chính của Thủ Kiếm là cái gì”, Tòng Dung nói xong nhìn về phía biển mây, vẻ mặt như những đám mây kia, biến hóa khôn lường.



Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn dường như đã đoán được kết quả, điêu nhi cuối cùng cũng không qua được cửa ải cuối cùng…



Cửa tình.