Ác Điêu

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:52 19/04/20


Nhân Gian Giới



“Phụng Thao Thiên! Thả ta ra ngoài!”



Thủ Kiếm phẫn nộ đánh vào cánh cửa, cho dù thế nào cũng không tưởng tượng được mình lại trở thành tù nhân của Phụng Thao Thiên.



Phụng Thao Thiên ti bỉ lấy Định tiên phấn chế trụ nàng, đem nàng đưa tới Nhân Gian Giới, còn nhốt nàng trong biệt thự của hắn, khống chế tự do của nàng.



Nếu trước kia, nàng dễ dàng xông ra khỏi nơi này như trở bàn tay, nhưng không có thần kiếm trong tay, thần lực của nàng cũng dần tiêu hao, chẳng những không đánh ra lực đạo mà thân mình càng lúc càng suy yếu, giống như bây giờ, chỉ mới la to vài tiếng, nàng đã thở như trâu.



Đáng giận!



Nàng nhìn hai bàn tay đang run run của mình rủa thầm một tiếng, ngồi trở lại sô pha, tròng lòng càng thêm chua xót.



Thân là một trong Tứ Thần quan của Thừa Thiên cung, nàng cũng rất tự hào về pháp lực của mình, cùng từng nghĩ Lệ vương bị biếm thành ngân điêu kia tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, không nghĩ tới lần này lại thua trên tay tiểu nhân âm hiểm kia.



Khó trách Tòng Dung muốn nàng cẩn thận, Phụng Thao Thiên quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, cho dù vẫn bị không thuộc mình nguyền rủa, pháp lực của hắn vẫn đáng sợ như cũ…



Bất quá, theo nàng thấy đáng sợ hơn là cá tính của hắn.



Thông minh, xảo quyệt, lại khó có thể nắm bắt, tâm cơ trọng, thành phủ thâm, ý nghĩ nhanh nhẹn rõ ràng, sức phán đoán siêu cường, hơn nữa gan dạ sáng suốt hơn người, đối thủ như vậy, muốn đánh bại hắn thật sự phi thường không dễ dàng.



Nàng bị bắt chỉ có thể tự trách do mình quá sơ suất, không nghĩ Phụng Thao Thiên dám lên đến tận Thiên đình, lại tin hắn không còn thứ Định Tiên phấn quỷ quái kia nên mới thành kết quả như hôm nay…



Tức giận đánh vào ghế sô pha, nàng nhìn quanh căn phòng hoa lệ, rộng lớn, trong đôi mắt xinh đẹp càng chứa đựng buồn bực.



Nàng nhìn khoảng sân phía trước có nét phảng phất của Thừa Thiên cung, đây là nơi ở của Phụng Thao Thiên nhưng nhìn cách bài trí xa hoa, tràn đầy tinh phẩm, nàng mới giật mình nhận ra hết thảy những đình viện này chẳng qua chỉ là cạm bẫy mà Phụng Thao Thiên tạo ra, làm cho những gì hắn sở hữu đều liên lụy tới phàm nhân mà thôi.



Thật sự là cái tên cuồng ngạo tàn khốc.



Quả thực tựa như trò chơi nhân gian, dễ dàng có được những thứ quý giá, không thèm quan tâm mạng người, so với Lệ vương trước kia chỉ có hơn chứ không kém.



Trong phòng, phủ trên bốn trụ giường lớn là sa trướng mềm nhẹ, ở các góc đặt những bình sứ vẽ tranh thủy mặc tạo nên phong cách cổ điển, cửa sổ bên trái có thể nhìn ra một khoảng sân tràn đầy hoa cỏ, chỉ tiếc là cửa sổ bị khổ kía, thậm chí còn được làm phép, không thể mở ra.



Nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, chưa từ bỏ ý định muốn thử lại lần nữa, cửa vẫn không động đậy, tức giận đạp vào cánh cửa một cái, trừng mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, lại cảm thấy buồn bực.



Chỉ điêu kia đem nàng nhốt ở đây đến tột cùng là có ý gì?



Từ khi nàng tỉnh lại đến giờ đã hai ngày, hắn cũng không xuất hiện, chỉ cho người mang thức ăn cùng…Thật đáng xấu hổ…



Nàng cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, cơn tức lần nữa lại dâng lên.



Chẳng những hai cánh tay để trần mà đùi cũng lộ ra, đây là trang phục một cô gái nhân gian thích mặc sao? Thật sự làm cho nàng không được tự nhiên đến cực điểm. Nhưng lại không thể cởi bỏ, không thể lõa thể mà nói chuyện với địch nhân được. Cái tên kia nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn ngập dục vọng, đáy lòng nàng lại nổi lên sự tức giận cùng ghê tởm.



Khi nào đoạt lại được thần kiếm, chuyện đầu tiên nàng muốn làm lả khoét hai tròng mắt của hắn.



Nàng dưới đáy lòng căm giận thề.



Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, một cô gái trẻ tuổi bưng cơm trưa đến.



“Tiểu thư, thỉnh dùng cơm.” Cô gái khiếp vía thốt.



“Ngươi tên là gì?” Nàng nhìn chằm chằm nàng ta.



Hai ngày qua, vẫn là cô gái này hầu hạ nàng, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bộ dáng nhỏ xinh, luôn nhìn nàng bằng vẻ mặt kinh hoảng.



“Ta gọi là Tước Nhi.”



“Tước Nhi, khi trở thành người liền cam nguyện làm nô bộc cho Phụng Thao Thiên sao?”, nàng lạnh lùng nói.



Nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận thật sự của cô gái này là một con chim sẻ, thân hình người này nhất định là Phụng Thao Thiên giúp nàng làm pháp thuật.



“Tiểu thư, ta……” Tước nhi trợn to mắt, rung rung một chút.



“Đem ra đi, ta không đói bụng!” Nàng lạnh lùng thốt.



“Van cầu ngươi, ngươi không ăn, Phụng tiên sinh sẽ tức giận……” Tước nhi đột nhiên sắc mặt đại biến, hoảng sợ liếc vào cái gương bên góc tường phải.



Thủ Kiếm trong lòng vừa động, hai hàng lông mày nhíu lại, xoay người đi về phía tấm gương khắc hoa văn mà nàng vẫn xem nhẹ.



Từ nhỏ nàng đã không thích soi gương, bởi vì nàng chán ghét nhìn thấy mặt mình, cho nên ở Vô Hồn cư sẽ không thấy một tấm gương đồng nào.



Mà ở trong này lại có một tấm gương to hình chữ nhật mà từ khi tỉnh lại nàng cũng không chú ý đến, nhưng ánh mắt của Tước Nhi đã làm nàng phát giác có bí mật gì đó, nàng không khỏi hoài nghi phải chăng Phụng Thao Thiên ở sau tấm gương này giám sát nàng?



Đã sớm nghe nói Nhân Gian Giới có rất nhiều  điều kỳ lạ gì đó, gương này khẳng định có vấn đề.



“Phụng Thao Thiên! Ngươi đi ra cho ta!” Nàng đối với gương rống giận.



Nghĩ đến hắn ở sau gương rình coi nhất cử nhất động của nàng, nàng liền tràn đầu sự sợ hãi cùng tức giận.



Gương không nhúc nhích, nàng tức giận cầm lấy cái ghế, dùng sức phang vào đó một cái.



Phịch một tiếng, gương không tổn hao gì, ghế dựa lại nát bét.



“A! Tiểu thư……” Tước nhi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, che miệng lại, không biết phải làm sao.



“Hô! Hô!” Nàng thở phì phò, khuôn mặt xinh đẹp bốc hỏa lại càng kiều diễm hơn.



Gương xoay mình trở nên trong suốt, giống như một cánh cửa sổ lớn, lại thấy Phụng Thao Thiên đang ngồi trên một cái ghế da xa hoa ở đối diện, hai chân thon dài gác lên, nhìn nàng cười.



“Ngươi thật đúng là bạo lực! Võ Khúc đại nhân.” Cách thủy tinh, thanh âm Phụng Thao Thiên rõ ràng truyền đến.


“Là hắn, đúng không?” Hắn trừng mắt nàng, lạnh giọng hỏi.



“Ta không cần thiết phải trả lời ngươi.” Nàng hừ nói.



Không cần nàng trả lời, hắn đã có thể xác định, nàng cùng Tòng Dung nhất định có quan hệ không tầm thường, nếu không Tòng Dung sẽ không cam nguyện hao tổn pháp lực để giúp nàng tục mệnh.



“Tòng Dung cũng thật lớn mật, thân là người tu đạo còn có quan hệ bất chính với ngươi”



“Đừng đem Tòng Dung ra nói, hắn không giống với ngươi…”, nàng cả giận nói.



Nghe nàng vì Tòng Dung biện hộ, hắn càng thêm hờn giận, đột nhiên cúi đầu, hung mãnh tàn sát bừa bãi môi nàng.



“Ngô……” Nàng đau đến nhăn mi, dùng sức đánh hắn nhưng đáng tiếc lực đạo quá yếu, căn bản không có tác dùng gì.



Hắn rất nhanh lại buông ra nàng, nhìn chằm chằm hai phiến môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng, khóe miệng gợi lên nụ cười so với băng còn lạnh hơn.



“Ta không giống với Tòng Dung, ngươi có thể nhìn xem…”, hắn ác ý cười, một tay chế trụ hai cổ tay nàng, tay còn lại chậm rãi hướng về phía dưới bụng nàng.



“Không cần như vậy!” Nàng tê thanh rống to.



“Không cần như thế nào? Ngươi mỗi lần ngoài miệng kháng cự, nhưng thân thể lại thích thú, thậm chí, còn có thể chủ động đón ý nói hùa ta!” Hắn châm biếm.



Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, không nói gì mà chống đỡ.



Không biết hắn đối nàng hạ cổ gì mà mỗi lần hắn đụng chạm nàng, thân thể sẽ không biết thẹn mà sinh ra phản ứng, giống như nàng đã khát vọng chuyện xấu xa này lâu lắm. Điều này làm nàng không chịu đựng được, rõ ràng là chán ghét hắn lại không tự chủ mà hàng phục dưới sự khiêu khích của hắn, rõ ràng là ý tưởng chống cự lại sự xâm phạm của hắn nhưng thân thể luôn đáp ứng hắn, thậm chí còn hưng phấn phóng đãng…



Thực đáng sợ!



Nàng bỗng nhiên sợ hãi chính mình, sợ thân thể kia xa lạ với chính mình.



“Hắn cũng sẽ như vậy vuốt ve ngươi, cho ngươi rên rỉ, cho ngươi đạt tới cao trào sao?” Hắn nheo lại mắt, hướng của nàng bên tai thổi khí, liếm làm nàng phấn nộn vành tai.



Nàng tức giận cắn nhanh môi dưới, cố gắng ngăn cản không phát ra khoái cảm, kiên quyết không bật lên bất cứ âm thanh gì.



Hô hấp của nàng càng lúc càng dồn dập, thân hình tuyết trắng phủ một lớp mồ hôi như bạc.



“Ngươi ở trước mặt hắn cũng phản ứng mãnh liệt như vậy sao?”, thanh âm của hắn vì dục vọng mà trở nên khàn khàn.



“Đình chỉ…… Dừng lại……” Nàng hai gò má ửng hồng, run giọng.



“Nhìn xem ngươi, ở trong tay ta cháy…… Tòng Dung, hắn cũng xem qua bộ dáng này của ngươi sao?”, hắn nhíu mày nhìn khuôn mặt kiều mỵ của nàng, bị lòng đố kỵ thiêu cháy mỗi một tế bào thần kinh.



“Đủ……” Nàng chịu không nổi ngửa đầu hô to, thắt lưng và mông càng không ngừng run run.



Xem nàng dục hỏa đốt người, hắn cũng tình dục khó nhịn, thét lớn một tiếng, rốt cuộc chống đỡ không được, ở nàng phóng thích nháy mắt, vừa mới vùi vào nàng trong cơ thể.



“A…… Ta muốn ngươi, ngươi chỉ có thể là người của ta…… Nhớ kỹ…… Chỉ có thể là nữ nhân của ta…… Là của ta……” Hắn cũng đứng dậy, vẫn chưa phát giác ý định độc chiếm nàng của mình đã trở nên mãnh liệt dị thường, vận động kịch liệt trong nhu huyệt của nàng, cùng nàng kết hợp chặt chẽ một chỗ.



Ngươi chỉ có thể là nữ nhân của ta……



Những lời này quanh quẩn ở Thủ Kiếm trong tai, như thế xa xôi lại quen thuộc, nàng cảm thấy phù phiếm, cảm thấy trướng đau, lại cảm thấy giải phóng, sau đó, hoàn toàn không có đạo lý, nàng thế nhưng lại lệ nóng tràn mi……



Chính là, nàng không rảnh đi suy tư chính mình vì sao rơi lệ, liền lâm vào cảm giác mê đắm dâng cao, rốt cuộc bùng nổ thành một đoàn tinh quang, đem nàng đốt cháy…



“A……” Nàng rên rỉ, ý thức lại phân tán.



“Không được, ta không cho phép ngươi hôn mê, ta muốn ngươi tỉnh, nhìn  đầy đủ cảm thụ của ta” hắn cuồng phách nói xong, trực tiếp hôn môi của nàng, tiếp năng lượng cho nàng.



Khí tức nóng rực lập tức tràn đầy trong cơ thể nàng, làm cho cả người suy yếu của nàng chấn động, hai mắt mở to, lần đầu tiên cảm giác được phần cứng rắn của hắn ở trong cơ thể nàng, cũng thanh tỉnh mà đối diện thân thể mình đang kịch liệt đáp lại hắn.



Giống như cam tâm bị đoạt lấy, nàng lấy tư thái cực kỳ phóng đãng nghênh hướng hắn xâm lược, đong đưa theo hắn, thở gấp không ngừng.



“A!” Hắn toàn thân một trận rung động, phát ra gầm nhẹ.



Thời không, có một lát lần lượt thay đổi, nàng còn dừng ở mộng cùng sự thật bên cạnh, trong đầu chỉ vội vàng xẹt qua hé ra mơ hồ thoát phá mặt……



Khi kích tình trào dâng qua đi, nàng mới như từ trên cao rơi xuống, trở lại thực tếm khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên đẩy hắn ra, mềm mại tránh sang một bên.



“Ngươi thật nhập tâm, mỗi lần đều vì cao trào mà hôn mê, Tòng Dung hắn có thể cho ngươi đạt đến khoái cảm như thế sao?”, hắn lộ ra biểu tình thắng lợi, thỏa mãn, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.



Thủ Kiếm mình chán ghét nhắm hai mắt, cắn răng không nói.



Hắn thấy nàng trần trụi nằm, tóc dài rối tung xõa ra, thân thể tuyết trắng đối lập với sàn giường mày đen tạo nên sự khêu gợi mãnh liệt, tứ chi vì tập kiếm mà thon dài, đường cong lung linh có thể làm tê liệt ý chí nam nhi, hơn nữa gương mặt lại thanh tú bức người, sức quyến rũ của nàng dường như không ai chống cự được.



Nhịn không được vuốt ve mái tóc rối tung của nàng, phát hiện ra khóe mắt nàng có nước mắt.



“Ngươi khóc? Vì sao? Vì không bảo vệ được thân mình cho Tòng Dung sao?”, hắn xoay người ngối dậy, không hiểu vì sao lại giận.



“Ngươi câm miệng cho ta.” Nàng ngẩng đầu lên rống giận.



“Hừ, ngươi còn trông cậy việc trở về bên Tòng Dung sao? Trước khi ta chơi đùa chán, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ”



Nếu Thủ Kiếm thật là nữ nhân của Tòng Dung, hắn càng không thể dễ dàng buông tha cho nàng.



Hắn xoay người, nâng cằm của nàng lên, bắt buộc nàng phải đối diện với mình.



“Từ giờ trở đi, ngươi chính là lợi thế để ta đối phó Tòng Dung, ngươi chờ xem ta sẽ đối phó với bọn họ thế nào, ta sẽ phá hủy hết thảy bọn họ, sau đó lại lần nữa đoạt lại ngôi hoàng đế của ta…Trước các ngươi tưởng có thể hàng phục được ta, giờ đến lượt ta hàng phục các ngươi…”



“Chỉ bằng một mình ngươi?Hừ, nếu ngươi không quá tự đại thì chính là hoàn toàn không rõ tình thế…”, nàng trừng mắt, lạnh lùng phản bác.



“Rất nhanh, ngươi sẽ biết là ai không rõ ràng lắm tình thế, Võ Khúc đại nhân…… Ha ha a…… Ha ha ha……” Hắn dứt lời, tiếng cười trầm thấp, cuồng tiếu giống như tiếng chuông từ địa ngục tuyền đến.