Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 40 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Bạch Triệt ánh mắt có chút tối tăm, cúi đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi oán hận lên tiếng:



- Vâng!



Hắn chỉ nghĩ, phản bội hắn, cùng biểu huynh lén lút gặp gỡ, Đồ thị đã làm ra chuyện ti tiện hạ tiện nhất rồi.



Lại không nghĩ rằng, nàng không chỉ làm như vậy, mà còn tàn nhẫn tự tay giết người, chuyện như vậy mà cũng làm được. 



Chuyện nàng không đáng để tha thứ, chính là nàng dám giết muội muội mà hắn cả đời đau sủng.



Nghe muội muội dùng giọng điệu bình tĩnh, nói đến chuyện tình kinh hãi như vậy.



Trong nháy mắt, hắn hận không thể tự tay bóp chết nàng, làm cho nàng nếm thử cảm giác mà muội muội hắn từng trải qua.



Nếu kiếp trước hắn biết muội muội bị nàng đối xử như vậy, trước linh cửu của muội muội, chỉ sợ hắn có thể sẽ làm ra chuyện này. 



Mà lúc này, mặc dù nàng còn chưa từng làm ra chuyện này, cũng là không thể lưu mạng.



Sau khi hạ quyết tâm, Bạch Triệt tạm thời đem chuyện này bỏ xuống, quay lại nói đến chuyên của Bạch Thanh, hỏi:



- Hôn sự của muội muội nên xử lý như thế nào, phụ thân có dự định gì chưa?



- Ta sẽ tìm cơ hội bẩm báo với hoàng thượng, hủy bỏ là xong. Chưa bao giờ có thánh chỉ, vật kia chưa đóng dấu ngọc tỷ, liền hủy bỏ, tên Viên Mậu Lâm kia có năng lực làm gì sao?



Bạch Tể Viễn giọng nói tràn đầy khinh thường, lát sau, giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống, thập phần không vui hướng nhi tử hỏi:



- Chuyện hắn hộ tống Tử Truyền đi Giang Nam, không phải là ngươi ra chủ ý đi!



- Là nhi tử ra, Tử Truyền tự mình đi cầu hoàng thượng.



Lúc nhắc tới hai chữ Tử Truyền, Bạch Triệt liếc nhìn Bạch Thanh một cái. Thấy nàng thần sắc không hề thay đổi, làm như đối với người này hoàn toàn vô cảm.



Trong lòng âm thầm suy nghĩ nên làm gì cho thỏa đáng lại ai thán một tiếng, con đường phía trước phải đi từ từ, hắn phải tận lực tác thành a!



Hắn thật không muốn thừa nhận, dù  ai thán cho Tử Truyền, nhưng trong lòng lại vui sướng chờ xem kịch vui.


Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ngụy trang kiên cường cùng tàn nhẫn, chung quy cũng không phải bản tính thật của nàng. Nàng phải suy nghĩ tính kế này nọ, lại còn lo lắng đủ điều có thể phát sinh, nàng cảm thấy mệt, thật sự mệt mỏi.



Lúc này tốt lắm, từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ giờ khắc này, nàng rốt cục cũng trút được gánh nặng, rốt cục không cần phải lo lắng tính kế, rồi sau đó còn luôn lo lắng chính mình làm việc có tốt không.



Giống như lời Tô Mai đã nói:



- Bạch Thanh người này, cả đời cũng cũng chỉ có thể dựa vào quyền cao chức trọng của phụ huynh, trải qua loại cuộc sống như sâu gạo.



Tô Mai xem thường, khinh bỉ như vậy là vì không có được những gì nàng có.



Nhưng nàng lại cảm thấy, có thể có cuộc sống như vậy, mới là hạnh phúc vui vẻ nhất. 



Đương nhiên, nếu có thể cách xa những người muốn tính kế nàng cùng khi dễ người Bạch gia, thì tốt hơn.



- Đừng khóc!



Bạch Triệt bước tới, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trấn an. 



Trước giờ muội muội luôn vui vẻ hoạt bát ngây ngô sau khi sống lại nàng lại trở lên u buồn.



Hắn cũng không thể nào nghĩ tới, sau khi phụ thân nói ra một câu cam đoan như vậy, thì nàng lại khóc thành bộ dạng như thế.



Giờ khắc này, hắn cùng phụ thân giống nhau, bọn họ ý thức được, thì ra cẩn thận bảo hộ, đối với nàng mà nói có lẽ thật sự không phải là chuyện may mắn. 



Không cho nàng lây dính sự dơ bẩn tham lam gì đó, nên lúc nàng bị người khác tính kế, nàng cũng không thể tránh né, mà còn hãm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.



Đời trước cuộc đời nàng là bi kịch, Bạch gia có kết cục bi thảm, làm sao tránh khỏi việc phụ tử bọn họ luôn tự cho mình là đúng mà tạo thành đây?



Một cái nông phụ nho nhỏ, thế nhưng ảnh hưởng đến việc tranh đoạt của các vị hoàng tử, cuối cùng còn thay đổi kết cục triều đại.



Mà nàng tìm được cơ hội tiến vào, dĩ nhiên là nhờ vào muội muội đơn thuần trắng như tờ giấy của bọn họ.



Chẳng trách nàng (TM) như vậy mà có thể dễ dàng thành công.



Không thể không nói, trong lòng Bạch Triệt, cảm giác thật sự có chút dở khóc dở cười.