Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh
Chương 39 :
Ngày đăng: 14:50 19/04/20
Đêm hôm đó, trăng sáng như gương, dòng nước chậm rãi chảy qua bóng cây.
Bạch Thanh ngay cả Thanh Ca cũng không mang theo, trên tay cầm đèn cung đình, một mình đi về phía thư phòng.
Bên trong thư phòng, sau khi phụ tử Bạch Triệt nhận được tin của nàng, đã sớm cho hạ nhân lui xuống hết, yên tĩnh ngồi đợi nàng.
Bạch Thanh đi vào thư phòng, tắt đèn cung đình, không giống như ngày thường, vừa nhìn thấy phụ huynh liền thân thiết nói cười.
Ngược lại chọn một góc khuất bước đến, đem chính mình che dấu ở trong bóng tối.
Nàng không nói một câu dư thừa, cũng không có biểu lộ một chút cảm xúc dư thừa nào, hết sức bình thản, đem mọi chuyện chính mình đã từng trải qua, từ từ nói ra.
Bao gồm nàng như thế nào bị đám người Viên Mậu Lâm lừa gạt trong tay, như thế nào mà khiến cho phụ huynh, hoàng thượng, thái tử vì nàng mà để bọn hắn mưu cầu lợi ích.
Cũng bao gồm nàng như thế nào mà mang tội danh, bị hoàng thượng ban thưởng rượu độc, lại chết ở trong tay tẩu tử Đồ thị.
Thậm chí, nàng còn kể chuyện sau khi nàng chết đi, đã đến một nơi kì quái là phán quan lâu, bên trong gặp người như thế nào, thấy được tình cảnh thế nào, trong quyển sách kia đều miêu tả tất cả, toàn bộ đều kể hết cho bọn họ không hề dấu giếm.
- Sau khi nữ nhi chết, hoàng thượng bị bệnh, Ký Vương lâm triều trị quốc, Đồ gia sớm đầu quân cho hắn nên được phong quang vô hạn, ngày đó bọn hắn dẫn người đến Bạch gia của chúng ta, phụ thân bị tức đến hộc máu mà chết, thi thể còn chưa lạnh, Đồ thị đang ở gia ngoại được Đồ gia hết sức bảo hộ, nàng ta vừa khóc vừa nháo la hét om sòm buộc ca ca viết xuống hưu thư, ngày hôm sau nàng liền gả cho biểu huynh đã chết thê tử làm kế thê, sau đó rời kinh.
Trong mắt Bạch Thanh đầy nước mắt, nghẹn ngào tiếp tục nói:
- Mọi người trong gia tộc nói, Ký Vương khắp nơi chèn ép Bạch gia, là vì phụ thân tình nguyện để nữ nhi gả cho một tên ti tiện đình thê tái thú, cũng không chịu đem nữ nhi gả cho hắn vì phi. Nữ nhi, chính là nguyên nhân khiến Bạch gia diệt vong, cho nên một chi huyết mạch của Bạch gia, không xứng được mai táng trong phần mộ tổ tiên của gia tộc Bạch thị. Ca ca dẫn theo chất nhi còn nhỏ tuổi, mang theo hài cốt của nữ nhi cùng phụ thân hồi hương, chẳng những không thể đem chúng ta mai táng vào phần mộ tổ tiên, ngược lại còn liên luỵ tới mộ phần của tằng cố phụ mẫu, tổ phụ mẫu cùng hài cốt của mẫu thân, bị người trong gia tộc cưỡng chế móc mộ phần đem hài cốt ra ngoài.
Hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của chính mình, nàng nói:
- Cuối cùng, ca ca đành phải đem tất cả hài cốt của chúng ta hợp táng đốt thành tro cốt, sau đó mang theo chất nhi, rời khỏi Nam Tầm, không biết tung tích. Trong phần cuối cùng của quyển sách, có ghi sau khi Bạch gia diệt vong khoảng một năm, hoàng thượng băng hà, hạ di chiếu để Ký Vương đăng cơ làm đế, hơn nữa ở trong di chiếu, còn nói đến hoàng hậu nương nương đã mất từ lâu, nói nàng(hh) dung túng nhi tử là thứ dân Liên Chân mưu đồ soán vị, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ của một nước, hạ lệnh cưỡng chế móc mộ phần ra khỏi hoàng lăng, chôn cất chổ khác, không cho cúng bái. Sau đó sắc lập Thục Phi mẫu phi của Ký vương làm thái hậu, hạ lệnh sau khi chết hợp táng với hoàng thượng chôn cất ở hoàng lăng, hoàn toàn đem nhất mạch của hoàng hậu diệt sạch. Tô Mai, được tân hoàng phong làm đại trưởng công chúa, sau khi Lại Bộ Thị Lang Viên Mậu Lâm bị tịnh thân (Yul: thiến...), thì đưa đến phủ của đại trưởng công chúa, làm tiểu thái giám.
Nói đến chỗ này, Bạch Thanh không khỏi cong khóe môi, lộ ra ý cười châm chọc.
Lúc Tô Mai trở lại kinh thành, đưa ra chứng cớ chứng minh nàng là người "Hỏa thiêu lương thực giúp thiên tai" khi đó, nàng đang bị hoàng thượng hạ lệnh cưỡng chế cấm túc, Tô Mai từng đến gặp nàng.
Lúc đó nàng nói, đối với Viên Mậu Lâm, từ đầu tới cuối nàng đều không có thương hắn.
Bất quá là vì nàng nhìn thấy hắn có tiền đồ, tài cán có thể giúp nàng báo thù cho mẫu thân báo thù cho huynh trưởng, nên mới ủy thân gả cho hắn.
Bạch Tể Viễn nghe vậy, giọng lạnh như băng hỏi:
- Ngươi nghĩ rằng, dù ngươi không muốn gả, chúng ta cũng sẽ ép buộc ngươi xuất giá sao?
- Thánh chỉ, không thể trái.
- Thánh chỉ không thể trái?
Bạch Tể Viễn tức giận đến bật cười:
- Ngươi chẳng lẽ không có nhìn kỹ, thánh chỉ tứ hôn mà ngươi cầm lấy, căn bản là chưa từng đóng dấu ngọc tỷ sao?
- A!
(Yul: ớ)
Lần này, ngay cả Bạch Triệt cũng kinh hãi kêu lên.
- Thánh chỉ tứ hôn, không có đóng dấu ngọc tỷ?
Bạch Tể Viễn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không tốt nhìn nhi tử, liếc mắt một cái, giải thích nói:
- Nàng là một cô nương, chạy vào trong cung đi cầu cái gì thánh chỉ tứ hôn, căn bản chính là trò đùa, hoàng thượng sao có thể theo nàng cùng chơi đùa? Ngươi có từng thấy qua nhà ai được ban thánh chỉ tứ hôn, mà không phải hoàng thượng phái công công đi đến hai nhà tuyên chỉ, hơn nữa còn không ban thưởng cả đôi như ý? Mà chỉ ban thưởng một phần, còn là chính nàng mang về? Bởi vì không kiên nhẫn khi thấy nàng khóc nháo, nên tùy tiện viết vài chữ, dụ dỗ nàng mà thôi.
- Vậy còn nhi tử đâu?
Trong mắt Bạch Triệt tràn đầy chờ mong. Lúc trước tứ hôn, chẳng phải cũng là muội muội đi cầu sao? Nếu đã giống nhau như thế, có phải hắn sẽ không còn gì vướng mắc hay rối rắm, mà xử lý nữ nhân dương hoa (lẳng lơ) kia?
- Ngươi làm sao có thể đồng dạng?
Bạch Tể Viễn trợn mắt, ánh mắt như đao, trừng mắt nhìn hắn:
- Có công công tuyên chiếu chỉ, còn được ban thưởng một đôi ngọc như ý, cùng tình huống của muội muội ngươi, hoàn toàn bất đồng. Chuyện của ngươi, sớm xử lý sạch sẽ cho ta, đừng có kéo dài thời gian, đến lúc đó xảy ra vấn đề, tổn hại thanh danh của ngươi, còn liên luỵ đến muội muội ngươi.
Dám đối đãi với Bạch gia như vậy, đối đãi với nữ nhi của hắn như thế, không xứng làm thê tử của Bạch Triệt, cũng không xứng sinh dục nhi tử nối dòng cho Bạch phủ.