Ác Hán

Chương 378 : Trường An Loạn (10)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Võ tướng thúc ngựa đánh vào quân địch.



Nguyên Nhung sĩ không cưỡi ngựa, trong tuyết cưỡi ngựa rất phiền toái, chẳng bằng chạy bộ cho tiện.



300 Kỹ kích sĩ, thêm vào 80 Nguyên Nhung sĩ, chiến lực cỡ này, binh sĩ phổ thông sao kháng cự nổi, huống hồ binh khí cũng kém người ta, chiến đấu kéo dài một tuần hương là chấm dứt.



Phùng Kỷ bị hai Kỹ kích sĩ kéo tới trước đội xe. Cự hán kia là Đổng Phi, hôm đó bàn bạc xong, y theo Chân Quảng bí mật tới Trung Sơn, trước đó nấp trong xe đồ cưới của Chân Lạc.



Phùng Kỷ nhìn Đổng Phi:



- Ta biết ngươi là ai.



- Thế thì sao?



- Nay Quan Trung bị bao vây bốn mặt, nếu các hạ thông minh thì nên biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chẳng lẽ các hạ muốn đối đầu với Đại tướng quân.



Đổng Phi nở nụ cười:



- Tên đại tướng quân đó ta không thừa nhận, ta và Viên gia sớm đã là kẻ thù, chẳng lẽ tới giờ mới đối đầu sao? Viên gia ngươi thừa lúc cháy nhà hôi của ta còn chưa tính sổ, hiện lấy ít lãi đã.



Phùng Kỷ còn định nói, nhưng Đổng Phi chẳng buồn dây dưa với hắn, phất tay, Đổng Thiết đi tới, hàn quang lóe lên, đầu Phùng Kỷ rơi xuống đất.



- Tam công tử, lập tức thu nạp nhân mã, chúng ta đi ngay trong đêm, trước khi trời sáng phải vào Tỉnh sơn.



- Đại đô đốc yên tâm, Nghiêu lập tức an bài.



- Nhớ làm cẩn thận một chút, đừng để lộ sơ hở.



- Vâng.



Chân Nghiêu hành lễ rời đi.



Cỗ xe chở Chân Lạc từ đầu trận chiến tới giờ vẫn yên lặng, tới giờ mới thở dài một tiếng. Đổng Phi nhìn rèm xe, cũng khẽ thở dài.



- Tiểu Thiết, người đi giúp hắn dọn dẹp chiến trường, một tuần hương sau chúng ta lên đường.



Đổng Phi ngẩng đầu nhìn trời sao hồi lâu, đột nhiên bật cười: Không biết Viên Thiệu sẽ có phản ứng gì.



Tâm tình của Viên Thiệu rất tệ! Tệ vô cùng cực, nhận được tin con trai chết, Viên Thiệu choáng váng, hắn không ngờ chuyện này xảy ra ở địa bàn của mình.



Con trai chết, Phùng Kỷ chết, chẳng những thế con dâu cũng bị cướp đi, phía bên Chân gia phải ăn nói ra sao đây? Tuy nói cái chết của con trai rất cổ quái, bị vạn tiễn xuyên tâm, nhưng ở hiện trường chẳng có bất kỳ manh mối nào. Bất kể Viên Hi có được lòng Viên Thiệu không, thể diện này hắn không thể để mất.
- Ba quân, đầu hàng là chết, chỉ có đánh ra mới còn đường sống, theo ta.



Nếu luận hiếu sát, trong số tướng lĩnh Hán An quân, Thành Nghĩa xếp năm hạng đầu, thương chỉ tới, Bối Ngôi quân lặng lẽ tách ra, từng hàng nỏ xuất hiện:



- Giết hết, không tha kẻ nào.



Giọng Thành Nghĩa lạnh lẽo vang lên, cung nỏ bay ra, bao phủ một khu vực nửa hình vòng tròn.



Trong thành Trường An lửa cháy hừng hực, nhân mã Kim Toàn chưa kịp xuất động bị Bối Ngôi quân vào thành Trường An trước đó tấn công.



Đó là cuộc đồ sát đẫm máu chẳng có chút thương xót nào.



Trên chòi canh phủ Đại đô đốc, Giả Hủ nói:



- Hiếu Trực, đốc sát viện có thể thu lưới rồi.



Khuôn mặt tuấn lãng của Pháp Chính hiện lên nụ cười lạnh lẽo, chắp tay thi lễ xong bước đi, phía dưới chòi có mấy trăm Kỹ kích sĩ chuẩn bị sẵn sàng, Pháp Chính chẳng nhiều lời:



- Không tha kẻ nào.



- Vâng.



Kỹ kích sĩ đi rồi, Pháp Chính lại lên chòi canh:



- Quân sư, đã bắt đầu.



- Hôm nay ta muốn dọn sạch triệt để thành Trường An, vài ngày nữa chủ công về, đừng để ảnh hưởng tới tâm tình của chủ công.



- Nên như thế.



- Lần này đốc sát viện làm không tệ.



- Đó là chuyện ti hạ nên tận lực, có điều ti hạ không ngờ trong thành lại có nhiều rác rưởi như vậy. Quân sư, có phòng thủ mãi cũng không tốt, Tào Tháo ngông cuồng như vậy, phải cho hắn một bài học.



Giả Hủ mỉm cười:



- Yên tâm ta đã lệnh Ám bộ xuất kích, lúc này đã triển khai hành động rồi.



- Thế thì tốt.