Ác Hán

Chương 380 : Di Giá Trường Môn Cung

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


- Dương đại nhân.



Giả Hủ lễ độ nói:



- Đêm nay loạn đảng mưu nghịch, Hủ lo có tiểu nhân thừa cơ, nên tới bảo vệ đại vương.



- Đại vương ở trong cung cực kỳ an toàn, tướng quân quá lo rồi.



Hai người như quên đi Hạ Hầu Lan bị bắt giữ, tươi cười hàn huyên.



- Không quá, Đại vương tấm thân ngàn vàng, nếu bị kinh sợ, là tội của Hủ, Đại đô đốc nay không có nhà, nhưng trước khi đi phó thác Hủ bảo vệ an toàn cho đại vương. Cho nên xin thái phó đại nhân xin mở cửa cung đi.



- Đây là ý Đại đô đốc sao?



Giả Hủ cười lạnh:



- Không, đây là quyết định của Hủ.



- Giả tướng quân, ngài không thấy làm thế có hơi vượt quyền à? An nguy của đại vương tự có cung vệ bảo hộ, chuyện hoàng thành không liên quan tới ngài.



Dương Tự nhìn ra Giả Hủ đã hạ quyết tâm, quan trọng hơn ông ta gạt Đổng Phi sang, không dính líu gì cả.



Giả Hủ cười lạnh:



- Vốn không liên quan, nhưng giờ thì liên quan rồi. Bản lĩnh túc vệ đại nhân, Hủ đã lĩnh giáo. Bằng vào thân thủ đó mà muốn bảo vệ chu toàn cho Đại vương e là có sơ xuất. Dương đại nhân, ta nghĩ cho Đại vương, ngài lại một mực ngăn cản, chẳng lẽ có lòng dạ khó lường.



Ngươi nói thẳng ra thế thì ta cũng không ngại gì mà phơi bày luôn, ta kính ngươi là danh nhân, không làm khó ngươi. Nhưng ngươi không biết điều thì ta sẽ trở mặt vô tình, câu cuối ý là: Ngươi mà ngăn ta thì ngươi là phản tặc.



Mặt Dương Tự tức thì trằng bệch.



Trong nụ cười thản nhiên của Giả Hủ mang sát khí nồng nặc, ông ta cảm thụ được kẻ này không đùa, nếu mình còn ngăn cản, e đồ đao vung lên chặt đầu già trẻ trong nhà.



Tích tắc đó, Dương Tự thấy mình già rồi, nhưng vẫn muốn tranh thủ một chút:



- Giả tướng quân, mong ngài nể mặt Đại tướng quan, để lại chút thể diện.




- Tiểu tỳ hiểu rồi.



Tỳ nữ kia vội vàng rời đi, Giả Hủ đưa hai tay vuốt mặt thở dài : Chủ công, Hủ biết người sẽ không làm thế, cũng chưa bao giờ muốn làm thế. Chỉ là có một số chuyện không đơn giản như ngài nghĩ. Đi tới bước hôm nay, chủ công làm sao còn đường quay lại nữa?



Chuyện chủ công không muốn làm thì hãy để Hủ làm, thiên hạ chửi rủa thì để Hủ chịu, có như thế mới báo đáp được ơn tri ngộ của chủ công với Hủ.



Đúng lúc này Pháp Chính vội vã chạy vào khom người thi lễ:



- Quân sư, có chiến báo ở Hàm Cốc Quan.



****************************



Bành Trì vốn tên xưa là Miên Trì, thời cổ là biên ấp của Tây Chu, hiện giờ đang lửa cháy khắp nơi.



Chung Diêu không sao hiểu nổi, đang tốt đẹp sao bỗng chốc lại thành cục diện bại trận này.



Mười vạn binh mã phá Hàm Cốc Quan, đánh sát tới Bành Trì, Hán An quân bị đánh lui liên hồi, mắt thấy sắp vào thành, được mỹ danh muôn đời, chớp mắt một cái một trận lửa lớn thiêu sạch Bành Trì, mười vạn đại quân tổn thất thảm trọng.



Mà Hán An quân đột nhiên trở nên dũng mãnh, đổ tới như thủy triều tấn công nhân mã Chung Diêu, đằng xa cờ lớn màu đen bay phần phật trong gió, cờ chính giữa thêu chữ "Hoàng" thật to.



Hoàng Trung?



Chung Diêu nghe nói tới người này rồi, nhưng thực tình là không hiểu lắm, chỉ biết rằng ông ta từng là thủ hạ của Tần Trì thứ sử Dương Châu, không hiểu vì sao lại đi quy thuận Đổng Phi.



Chủ soái của Du Dịch quân, một trăm thập quân của Hán An.



Nhưng sau khi Hoàng Trung theo Đổng Phi, cũng chẳng thấy Du Dịch quân có chiến dịch gì nổi danh. Nghĩ cũng phải, mấy lần Du Dịch quân suất kích đều là liên hợp với Hán An quân hành động, nếu chẳng phải Du Dịch quân nằm ngoài biên chế Hán An quân, thậm chí chẳng ai biết có đội quân này.



Hiện Chung Diêu dẫn tàn binh bại tướng bị vây khốn trên một ngọn núi tên Tây Hào Sơn.



Tây Hào Sơn còn gọi là Nam Đại lĩnh, là một dài đồi núi, đứng ở trên đỉnh có thể nhìn thấy Bành Trì cháy bừng bừng, mười vạn binh mã chỉ còn lại mấy nghìn người.



Dưới núi ba vạn Du Dịch quân đứng yên bất động, chiến kỳ bay phần phật làm người ta sợ hãi.