Ác Hán

Chương 385 : Tuyết Năm Kiến An Thứ Hai (1)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, tùy tùng Bàn Xà vệ mới phát hiện ra cái chết của Quách Gia.



Nơi này là Hứa Xương, theo lý thì thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa Bàn Xà lại là đại hành gia ám sát, tính cảnh giác cực cao.



Nhưng vấn đề ở chỗ, Quách Gia là khách quen của Hồng Tụ quán, hơn nữa còn rất thân thiết với Ngư nương.



Quách Gia không phải mới đến Hồng Tụ quán, cho nên dù Bàn Xà vệ có cảnh giác đến mấy thì cũng không thể đề phòng ám sát bất thình lình. Nếu không phải trời sáng, Quách Gia không đi từ trong ra, thì chỉ sợ Bàn Xà vệ cũng không thể nào biết được.



Kỳ thật những người bên người Tào Tháo hầu hết đều có Bàn Xà vệ.



Những người thường ngày tiếp xúc với Tuân Úc, Quách Gia, Lỗ Túc đều được điều tra. Ngư nương là nhân sĩ Kinh Tương, có thể nói là một người Kinh Tương chính gốc, hơn nữa hành vi của nàng trong ba năm đều được điều tra, cũng không thấy có gì bất thường.



Vì vậy ai cũng không ngờ tới...



Khi Tào Tháo nghe tin Quách Gia chết thì ngất tại chỗ.



Thậm chí đến lúc tận mắt nhìn thi thể của Quách Gia hắn vẫn không thể tin đây là sự thực. Quan hệ của Quách Gia với tất cả mọi người trong Tào doanh có thể nói là cực kì tốt, từ văn thần cho đến võ tướng hắn đều có giao tình.



Nhất là mấy người Tuân Úc, Lỗ Túc, Trần Quần có giao tình sinh tử với hắn càng thấy bi ai không hiểu.



- Phụng Hiếu, Phụng Hiếu sao lại chết như vậy? Phụng Hiếu, ngươi từng đồng ý với ta, sẽ giúp ta phục hưng Hán thất, vì sao lại bỏ đi sớm như vậy... Mất Phụng Hiếu như chặt mất tay của ta, sau này còn ai nhắc nhở ta mỗi lúc nguy nan?



Tào Tháo phục trên thi thể Quách Gia khóc rống, khiến cho mọi người không cầm được nước mắt.



Tuân Úc hỏi:



- Có bắt được hung thủ không?



Sắc mặt của Tuân Du nhăn nhó, khẽ nói:



- Hung thủ chính là Ngư nương của Hồng Tụ quán, nàng đã tự sát bỏ mình.



- Ngư nương?



Là hảo hữu của Quách Gia, Tuân Úc đương nhiên biết chuyện tình yêu của hắn.



Có điều hắn không thể ngờ người ám sát Quách Gia lại chính là người mà hắn cho là tri kỉ - Ngư nương.



- Công Đạt, sao không sớm phát hiện ra thân phận của Ngư nương?



Tào Tháo nổi giận:



- Nếu như Bàn Xà của ngươi có thể sớm phát hiện manh mối, thì Phụng Hiếu chẳng phải là... Bàn Xà vệ của ngươi để làm cảnh sao? Sao không ngăn nữ nhân kia ám sát Phụng Hiếu? Vì sao? Vì sao?



Cái chết của Quách Gia đã tác động rất mạnh đến Tào Tháo.



Một mặt Tào Tháo tiếc thương cho Quách Gia tráng niên chết sớm, mặt khác hắn cũng là âm thầm kinh hãi, những thích khách này quá xuất quỷ nhập thần. Năm trước hắn đã quét sạch một lần, không ngờ vẫn còn có kẻ lọt lưới. Xem ra những người này đã ẩn náu bên người hắn nhiều năm, nếu như ám sát kia nhằm vào hắn, liệu hắn có thể tránh được?




- Tiểu nhi trẻ người non dạ, tiên sinh chớ trách, chớ trách.



Đổng Phi vội đứng lên hoà giải, có điều trong lòng cũng cảm thấy lời con trai nói không tệ, rất có trật tự, rất tốt.



Hoàng Thừa Ngạn bèn mỉm cười:



- Xem ra chẳng bao lâu nữa dưới trướng đại đô đốc lại xuất hiện một nhân vật khó lường... Được thôi, các ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, chẳng có quan hệ với ta. Lần này ta tới Trường An chỉ muốn dẫn Nguyệt Anh về nhà.



- Ôi, điều này...



- Đại đô đốc là người hiểu biết, lại có giao tình với Gia Cát. Tử Du hiện nay đang phục vụ dưới trướng đại đô đốc, chắc hẳn đô đốc sẽ không làm khó lão phu chứ.



Đổng Phi xua tay rối rít:



- Đương nhiên là không... Thật ra Nguyệt Anh tiểu muội ở đây là ủy khuất cho nàng. Trước kia ta bận việc chinh chiến, sau khi về Trường An công việc bề bộn cũng không chiếu cố tiểu muội cho tốt, còn mong tiên sinh thứ lỗi... Văn Cơ, Lục Cân, hai ngươi mau tìm Nguyệt Anh tỉ tỉ, nói Hoàng bá phụ tới rồi.



Thái Tiết và Đổng Ký đáp tiếng, sau đó chạy khỏi thư phòng.



Hoàng Thừa Ngạn thấy thái độ của Đổng Phi như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.



Dù thế nào cũng đợi sự việc kết thúc rồi nói, về phần bạo hổ này dùng thủ đoạn thế nào thì cũng chẳng liên hệ với ta...



*********



- Ta không muốn về.



Hoàng Nguyệt Anh trả lời rất kiên quyết:



- Ta không muốn gả cho người nhà Gia Cát, ta muốn ở lại Trường An.



Có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, có điều vào thời kì loạn lạc này, lễ pháp cũng không còn quá cứng nhắc. Chỉ là Hoàng Thừa Ngạn vẫn không thể tiếp nhận, theo lão thấy bất luận về xuất thân hay tướng mạo, Gia Cát Lượng cũng là một nhân tuyển xứng đáng. Hơn nữa tướng mạo của Hoàng Nguyệt Anh... Người ta muốn ngươi đã là tốt rồi.



Nhưng càng như vậy, phản kháng của Hoàng Nguyệt Anh càng thêm mãnh liệt.



Hoàng Nguyệt Anh nói đạo lý rõ ràng, bên cạnh lại có một tiểu hài tử xấu xa châm dầu vào lửa, mấy lần nói cho Hoàng Thừa Ngạn á khẩu không nói được lời nào.



Tiểu hài tử xấu xa kia chính là Đổng Ký.



Bởi Hoàng Thừa Ngạn lúc trước tự dưng chỉ trích lão tử hắn, cho nên Đổng Ký cảm thấy không vừa mắt với Hoàng Thừa Ngạn.



Vì vậy bất cứ việc gì có thể chọc tức lão, Đổng Ký nhất định sẽ không bỏ qua.



Hơn nữa tính tình của Hoàng Nguyệt Anh kiên cường, việc đã quyết thì rất ít khi thay đổi. Mặc cho lão gia tử nói như thế nào, Hoàng Nguyệt Anh vẫn không muốn trở lại, khiến cho lão nổi trận lôi đình mấy ngày liền.



Ngược lại một nhà Đổng Phi lại vui vẻ bên cạnh xem náo nhiệt.