Ác Hán

Chương 384 : Cái Chết Của Quách Gia

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Nói tới lịch sử của Hứa Xương thì phải truy tới thời Tam Hoàng Ngũ Đế.



Thời Hạ khai quốc lập đô ở Ấp, có cách nói " đại hưởng chư hầu vu quân thai", cho nên "hưởng" có ý nghĩa tế tửu, tiệc rượu. Còn Quân Thai chính là vùng Hứa Xương, cho nên có thể nói là lịch sử lâu dài.



Tào Tháo đưa Hán đế về Hứa Xương, nơi này liền ngày càng phồn hoa, trong vòng hai năm, Tào Tháo dùng biện pháp Đổng Phi hiến lên xưa kia, chiêu nạp lưu dân, mở rộng Hứa Xương.



Cùng với nhân khẩu tăng lên, Hứa Xương phồn thịnh vô cùng, mặc dù còn chưa so được với Lạc Dương thời hưng thịnh nhất, nhưng chẳng kém Lạc dương trước loạn Hoàng Cân là bao.



Phải nói trong tay Tào Tháo đúng là có người tài.



Tào Chi phụ trách truân điền, lương thực chưa bao giờ đoạn tuyệt. Mà Trịnh Hồn đảm nhận Đại tượng, không chỉ có thuật luyện kim cao siêu, mà là tay quản lý địa phương giỏi, đồng thời kiêm nhiệm Hà Nam doãn, tu sửa Hứa Xương, mượn kinh nghiệm ở Tây Vực, đặc biệt cải tạo tường thành.



Chính giữa Hứa Xương là hoàng thành xây dựng cho Hán đế Lưu Hiệp, nguy nga lộng lẫy, trông khí phái khó tả.



Có điều huy hoàng này thuộc về ai, Hán đế hay Tào Tháo?



E khó mà nói rõ được, khi sửa Hứa Xương, có người từng đào được một tấm đá, bên trên có chữ cổ, ghi " Hán vong vu Hứa, Ngụy cơ xương vu Hứa", đương nhiên lai lịch hòn đá sấm truyền này khó nói rõ. Tào Tháo sau khi biết tin đã bí mật xử tử người biết chuyện.



Nhưng lời ấy vẫn cứ truyền khắp nơi.



Trong Dĩnh Thủy Môn - Hứa Xương có một tỏa tửu lâu, Quách Gia mặc áo trắng phiêu dật, phe phẩy quạt xếp, ngồi uống rượu với Lỗ Túc. Thức ăn không phong thịnh lắm, hiếm có là ở tâm tình, hai người vô cùng tự tại.



Đây là một nhã phòng, chủ nhân tửu lâu nghe nói tới từ Thục, hậu đài rất mạnh.



Quách Gia bản tính phong lưu, là tay ăn chơi nổi danh Hứa Xương. Theo lý mà nói, bổng lộc hắn rất cao, nhưng cứ đến cuối tháng là túi nhẵn sạch, tới lúc đó là hắn kéo người khác đi uống rượu.



Lỗ Túc là bạn rượu của Quách Gia, nói ra thì bọn họ là hai loại người khác nhau, một sái thoát không kiêng kỵ gì, một trầm ổn nghiêm túc đâu ra đó. Nhưng hai bọn họ lại thành bàn bè không chuyện chuyện gì không thể nói.



Lỗ Túc nhà giàu, trượng nghĩa khinh tài, trong nhà có kiều thế là con gái đại tộc Trần Thị Từ Châu, có một con trai tên Lỗ Thục mới đầy tháng, phu thê ân ái. Lỗ Túc rất tự nghiêm khắc với bản thân, lần nào đi với Quách Gia cũng chỉ uống rượu làm thơ, còn cái khoản trăng hoa thì miễn.



Hiện hắn đã có con, nên cái cớ càng đầy đủ, làm Quách Gia lần nào cũng mất hứng, vậy mà lại cứ thích kéo Lỗ Túc đi chơi. Chẳng trách được, trong số mưu chủ của Tào Tháo, người có thể nói chuyện với hắn không nhiều.



Bạn cũ Tuân Úc này là Thượng thư lệnh, quá bận việc căn bản không có thời gian. Hảo hữu khác Trần Quần thăng lên làm Hoàng môn thị lang, công vụ bộn bề, không thể ngày nào cũng chơi với hắn.



Chỉ có Lỗ Túc nhàn tản một chút, cho nên thành dê béo.



- Phụng Hiếu, Đổng Tây Bình rốt cuộc là người thế nào? Nói thực, ta nhìn mãi mà không thấu.



Rượu đã ngà ngà, Lỗ Túc đột nhiên hỏi.


Thoáng cái đã bao năm, tỷ tỷ nay đã làm mẹ, còn mình ...



Khi nói chuyện với Lỗ Túc, còn lời Quách Gia chưa nói, tất nhiên hắn theo Tào Tháo vì chữ "sĩ", nhưng vì ghen tị.



Nữ tử sau màn thướt tha đi ra, váy dài màu trắng, mái tóc vấn cao, còn đeo vòng ngọc, phát ra tiếng êm ai, nàng tuổi chừng mười chín, mặt trái xoan, má non mịn, mi cong cong, cười như vầng trăng non, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, cái miệng xinh xinh, phong tình vô tận.



Nhìn qua nàng có vài phần giống Thái Diễm.



Quách Gia gục trên bàn, ngủ rồi, khi Ngư Nương lướt tay qua gò má thanh tú của Quách Gia, hắn mỉm cười ngọt ngào. Có lẽ hắn đang có một giấc mộng êm đềm, nàng thở dài, cúi xuống khẽ hôn lên má hắn.



Nhưng khi nàng đứng thẳng lên thì ánh mắt dữ dội ngọc thủ cầm một cái trâm tám tấc, cái trâm đó không giống bình thường mà giống một thanh chùy thủ, hàn quang lóe sáng, đâm xuyên cổ Quách Gia.



Máu tươi ồng ồng tuôn ra, Quách Gia trừng mắt kinh hãi nhìn Ngư Nương, nàng ôm đầu hắn vào lòng, tay bịt miệng hắn, làm hắn không kêu được một tiếng.



- Xin lỗi Phụng Hiếu.



Tay Ngư Nương yếu mềm, nhưng cực khỏe, máu tươi nhuộm đỏ y phục, nhưng nàng chẳng bận tâm, chỉ dịu dàng nói:



- Chủ công có lệnh, Phụng Hiếu phải chết.



Người Quách Gia không ngừng co giật, ánh mắt không sao tin nổi.



- Thực ra Ngư Nhi cũng biết tâm tư chàng, biết chàng thích chủ mẫu, chỉ coi thiếp là thế thân, nhưng thiếp thực lòng thích chàng, càng sợ một ngày chàng không thích thiếp nữ thì làm sao? Nay chủ công truyền lệnh rồi, Ngư Nhi không nỡ, nhưng cũng như trút được gánh nặng.



Quách Gia dần dần không cử động nữa, tay xé rách váy của Ngư Nhi dần dần thành ôm lấy eo nàng.



- Khi nhỏ thiếp từng nghe người già nói, thích một người, khi máu dung hòa với người đó, kiếp sau sẽ không chia tách nữa. Ngư Nhi sẽ tuân thủ lời hứa, vĩnh viễn không chia tách cùng chàng. Tuy thiếp biết chàng muốn không phải là thiếp ... Nhưng thiếp đã nói là nhất định sẽ làm được.



Nói xong nàng hôn lên trán Quách Gia, rút kiếm xoay ngược lại đâm vào cổ họng mình, máu nàng và Quách Gia thực sự hòa làm một, vĩnh viễn không chia tách.



Mắt nàng mờ đi, loạn Khu Tinh, nàng và cha mẹ huynh đệ chuyển nhà lên phía bắc, sống ở Sóc Phương, chủ công cho cả nhà ta mạng sống, nay ta lấy mạng báo đáp, còn được ở cùng người trong lòng ...



Người nhà, có lẽ họ sớm quên ta rồi, nhưng ta biết chủ công nhất định chiếu cố tốt cho họ.



Thực sự muốn nhìn Sóc Phương một lần nữa, lúc này trong mắt Quách Gia cũng lộ ra vẻ ôn nhu vô tận.



******************



Chú Đổng cũng có bí mật, chú ấy là tên sister complex.