Ác Hán

Chương 393 : 10 Năm (3)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Lưu Biện hồi hoàng cung, còn Đổng Phi nghẹn một bụng tức về phủ đại đô đốc.



Để nghênh tiếp y trở về, đám người Thái Diễm còn bảo mọi người làm một bàn tiệc, nhưng không ngờ...



Đổng Phi không nói câu nào, đi thẳng về thư phòng.



Ngoại trừ Đổng Thiết thì y không dẫn theo một ai, mặc tam nữ Thái Diễm, cả Hoàng Nguyệt Anh vừa nghe tin tới ở ngoài.



- Chủ nhân...



Đổng Thiết rót một ly rượu nho, đặt trước mặt Đổng Phi:



- Chỉ là việc vặt, sao phải tức giận như vậy?



Mặc dù đã sớm không còn nô tịch, nhưng Đổng Thiết vẫn gọi Đổng Phi là chủ nhân như thường lệ.



Nhưng đừng nghĩ hắn xưng hô như vậy mà coi thường quan hệ của hắn với Đổng Phi, quan hệ giữa hắn và Đổng Phi không người nào thay thế được.



Đổng Phi nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.



- Việc vặt? Đường đường tam tuyệt có đến hai người xuất hiện, chẳng lẽ chỉ là việc vặt? Ngươi biết Đồng Uyên có địa vị thế nào? Vô Nan quân Trương Nhậm, Thụ Hàng thành Triệu Vân đều là môn hạ của lão. Ngoài ra còn Thúc Chí cũng là ký danh đệ tử của Đồng Uyên. Lai lịch của Đặng Triển ta không rõ lắm, nhưng có thể giao thủ với ta 20 hiệp thì há có thể là việc vặt?



Đổng Thiết á khẩu không trả lời được.



Quan hệ giữa Trương Nhậm, Triệu Vân và Đồng Uyên thì hắn biết.



Lúc này Triệu Vân bắc phạt, Trương Nhậm tại Lương Châu thanh danh cũng không hiển hách. Thế nhưng Trần Đáo lại là chủ soái của Đạp Bạch quân.



Đường đường thứ sử một châu, không ngờ lại là ký danh đệ tử của Đồng Uyên.



Đổng Thiết bắt đầu hiểu vì sao Đổng Phi lại tức giận như vậy... Trên ra Trần Đáo cũng chưa từng nói đến xuất thân của hắn, chỉ là năm xưa khi gặp Đổng Phi có nói là ký danh đệ tử của một dị nhân họ Đồng, Đổng Phi cũng không truy cứu.



Sau đó khi Đổng Phi giao thủ với Triệu Vân, mới từ chiêu số của Triệu Vân mà nhận ra thương pháp của Trần Đáo.



Tuy thương pháp hai người có chút khác biệt, nhưng trong thương pháp của Trần Đáo và Triệu Vân đều dùng một cách quái lạ để sử lực. Với cảnh giới của Đổng Phi, đương nhiên là nhận ra cả hai đều có chung phương pháp tá lực.



Việc này Trần Đáo cũng thừa nhận.



- Thảo nào Điền Dự và Triệu Vân xin bắc phạt...



Đổng Phi lúc này đã hiểu ảo diệu trong đó, chắc hẳn là vì Đồng Uyên nên Triệu Vân cảm thấy cảm thấy khó xử, vì vậy mới mượn cớ bắc phạt để tránh. Hơn nữa chủ ý này nhất định không phải Triệu Vân nghĩ ra, mà là quyết định của Điền Dự. Nếu không phải là Điền Dự, nói không chừng Triệu Vân... Trong lòng Đổng Phi cảm thấy rất tức giận.



Rất lợi hại.



Bên người Biện có cao nhân.



Chỉ là mời đến hai người, mà đã đuổi được hai tướng quân của ta đi, còn khiến ta phải cẩn thận với Trần Đáo, Trương Nhậm.



Là Đồ Trừng kia sao?



Vốn tưởng rằng hắn chỉ là một hòa thượng, không ngờ còn là mưu sĩ.



- Tiểu Thiết, khi ngươi giao thủ với Đồng Uyên cảm giác thế nào?



Đổng Thiết suy nghĩ một chút rồi khẽ nói:
Pháp Chính ứng tiếng, rồi lại không nhịn được do dự:



- Quân sư, nếu như chúa công biết, chẳng phải là...



Giả Hủ xoay người nghiêm mặt:



- Nghĩ đến tính mệnh chúng ta sau này, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn. Về phần chúa công ta sẽ có giải thích, các ngươi không cần lo lắng, cứ y kế hành sự. Hiện tại... Chính là lúc mưu chuyện trăm năm.



Pháp Chính và Vương Mãi nghe vậy không khỏi kích động.



Hai người khom mình rời khỏi tù thất, cửa sắt vang lên tiếng loảng xoảng. Còn Giả Hủ lại tiếp tục hướng ra ngoài cửa sổ, trong miệng nỉ non...



*********



Đông này có vẻ là một đông ấm áp...



Đương nhiên vào thời Hán cũng không có khái niệm hiệu ứng nhà kính. Mọi người kính thiên địa, kính quỷ thần, kính tổ tông, không giống người hậu thế không kiêng nể gì, không tôn ti, với môi trường cũng không phải muốn làm gì thì làm.



Có điều mùa đông năm nay đích thật là không quá lạnh.



Tam phụ, Quan Trung chỉ rơi hai đợt tuyết, nhìn qua dường như rất lớn, những thực tế cũng không quá gây hại.



Mà tuyết rơi ở Kinh Triệu, Lạc Dương so với Quan Trung còn ít hơn, sau khi nhập đông chỉ rơi một trận tuyết nhỏ.



Nhiệt độ cũng không quá lạnh, không cần mang tầng tầng áo khoác cũng đủ chống lạnh. Về phần người thường, dù không phải ai cũng có điều kiện như phú hộ, nhưng vẫn có thể cố gắng qua. Dùng lời người Lạc Dương, thì là tốt hơn năm ngoái.



Có điều lòng tin của họ không còn nhiều như những năm Quang Hòa, Trung Bình.



Trải qua vô số lần đau khổ, Đông Đô Lạc Dương thành xưa sớm đã không còn cảnh phồn hoa. Trên thực tế, Lạc Dương tuy là nơi Tào Tháo cai trị, nhưng ngại thế lực của đám người Viên Thiệu, Tào Tháo cũng không quá chăm chút Lạc Dương.



Hoặc là trong lòng Tào Tháo, Lạc Dương này có dấu ấn quá sâu của Hán thất, có tu sửa cũng không hay.



Việc này cũng giống việc lúc trước Quang Vũ hoàng đế diệt Vương Mãng, kiến đô ở Lạc Dương.



Các đời hoàng đế của Đông Hán cùng với việc không ngừng tăng cường địa vị của Lạc Dương, thì dù vô tình hay cố ý cũng làm phai mờ địa vị của Trường An. Thật ra bất kể là đế vương nào cũng đều không chấp nhận trong vương triều của mình có dấu vết của vương triều khác.



Cho dù là Tây Hán với Đông Hán...



Dù Quang Vũ hoàng đế tự xưng là hậu duệ của Hán Cao Tổ, nhưng trong thiên hạ họ Lưu có bao nhiêu người? Ai có thể nói rõ ràng?



Lưu Tú chắc hẳn cũng không muốn đề cao phong công vĩ nghiệp của Cao Tổ hoàng đế.



Lạc Dương đổ nát, nhưng đế đô hai trăm năm dù sao cũng là đế đô. Sau khi Hạ Hầu Uyên đóng quân ở Lạc Dương, Tào Tháo liền bắt tay vào tu sửa. Dù chỉ là từng bước một, nhưng với người Lạc Dương đó cũng là hi vọng rồi.



Ánh nắng tươi sáng.



Trông qua có chút lạnh, có điều vẫn rất thoải mái.



Ít nhất khắp nơi đều có thể thấy được ánh mặt trời, làm cho lòng người cũng thêm thư thả. Tường thành mã diện lại thêm một lần tu sửa, biến thành màu xám đen. Mặt tường lúc này trông rất bằng phẳng, những vết tích chiến hỏa ngày trước đã bị xóa đi.



Trên đầu tường tinh kì khắp nơi.



Đại kỳ phấp phới trong gió, kia Phi Long kì, Phi Phượng kì, Liệt hỏa sư tử kì... Gió cuốn đại kì, thần thú ẩn hiện, toát ra một cỗ khí tức vô cùng trang nghiêm.