Ác Hán

Chương 392 : 10 Năm (2)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Kì thật phật tự đã tồn tại từ Hán Minh đế tới nay.



Như Bạch Mã tự của Lạc Dương, chính là hóa thân của hậu thế. Nhưng việc xây dựng Bạch Mã tự là để an trí cao tăng tới từ Tây Vực, là nơi phiên dịch kinh điển, từ phía nào đó mà nói thì đây chính là một tòa công sở.



Công sở của Phật giáo.



Thế nhưng tòa phật tự nơi Trường An này không giống như thế.



Lưu Biện không chỉ khởi công xây dựng, còn mệnh hai trăm hoàng môn trong cung xuất gia tại chùa, cho Đồ Trừng làm đại sư, chủ trì tự viện.



Đồng thời tụ tập rất nhiều tăng nhân Tây Vực lưu vong tới đây, ngày ngày khai đàn giảng kinh.



Tính sơ qua thì chỉ trong mấy tháng, tòa phật tự này đã tụ tập ba, bốn trăm tăng nhân, cộng cả hoàng môn thì nhân số có hơn 500 người, quy mô không hề nhỏ. Mà đám người Trần Cung Từ Thứ, gồm cả Cố Ung cũng không rõ ý kiến của Đổng Phi. Mà trước đây Đổng Phi từng nói qua phải đáp ứng mọi yêu cầu của Lưu Biện, cho nên bọn họ cũng không can thiệp.



Tháng 11 năm Kiến An thứ ba Đổng Phi đến Trường An, cũng chính là hôm sau ngày Đổng Phi chính thức 30 tuổi.



Các quan viên đều đến đây nghênh tiếp.



Lưu Biện vào trước lúc Đổng Phi đến Trường An đã miễn chức hành đại đô đốc của Đổng Phi, mệnh y chính thức làm đại đô đốc, đồng thời gia phong làm Đại tư mã, đứng đầu tam công. Mọi việc triều cương được tự quyết đoán, không cần phải thông báo đến Hán vương phủ.



Khi Đổng Phi vào đến nhà thì chính là lúc chùa vãn khóa.



Tiếng chuông trầm bổng truyền vào tai Đổng Phi khiến y không khỏi ngẩn ra, đứng trên bậc thang xoay người nhìn về phía phật tự.



Đỉnh tháp của phật tự rơi vào mắt y.



- Kia là nơi nào?



- Đổng đại ca, đó vốn là di chỉ Thanh Lương cung. Cuối năm ngoái đại vương mệnh khởi công xây dựng phật tự, cũng gọi là Thanh Lương tự. Thường ngày đại vương ở phật tự nghe phật giảng kinh, đồng thời triệu tập mấy trăm tăng nhân Tây Vực phiên dịch kinh điển ở đó.



- Hả?



Bàng Thống nói:



- Gần đây nghe người ta nói bọn họ đang phiên dịch một bộ kinh điển phật gia, tên là [Kim Cương kinh]. Đại vương dành hầu hết thời gian giám sát việc dịch, cho nên hôm nay chúa công trở về đại vương cũng không ra thành nghênh tiếp.



Bàng Thống cho rằng Đổng Phi không hài lòng vì điều này.



Vậy mà Đổng Phi nghe Bàng Thống nói xong thì sắc mặt lập tức trở nên âm u.



Y nắm chặt tay, trầm ngâm một lát rồi nói:



- Dẫn đường cho ta, ta muốn đến Thanh Lương tự kia gặp đại vương.



- Ngay bây giờ?



- Đúng vậy.



Đổng Phi rất bực mình.



Nếu Giả Hủ ở đây nhất định sẽ hiểu ý y mà không cho xây phật tự. Phật tự chết tiệt này không ngờ lại dựng trước cửa phủ đệ y. Là Lưu Biện cố ý làm như vậy, hay là hắn vô ý? Việc này sẽ có kết quả khác nhau...



Bàng Thống nhìn sắc mặt Đổng Phi không bình thường, vì vậy cũng không dám nói nữa.



Vội sai người dẫn đường, Đổng Phi qua cửa nhà không vào, mà đi thẳng đến Thanh Lương tự.



Lại nói tiếp, Thanh Lương tự cũng không tiêu tốn nhiều tài vật. Ít nhất so với cung điện năm xưa của Hán Linh Đế thì cũng như chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Có lẽ Lưu Biện cũng biết năm xưa lão tử hắn đã tạo thành họa lớn thế nào.



Vì vậy khi tu kiến lại Thanh Lương tự đã giảm bớt không ít chi tiêu.



Nhưng dù là vậy, quy mô phật tự này vẫn vô cùng kinh người. Dựa trên nền móng của Thanh Lương cung cũ, khởi công xây dựng lên năm đại điện, bốn viện tử (sân), cùng với vô số sương phòng đông tây. Song song với cửa sơn môn là ba đại môn, mười sáu pho la hán tượng, mỗi bên có tám pho. Khí thế kia, quy mô kia vô cùng khoáng đạt, trang trọng.



Năm tòa đại điện xây dọc theo hướng nam đến bắc.
- Đổng khanh, chuyện này thật ra là thế nào?



Đồ Trừng giọng eo éo:



- Có lẽ đại đô đốc không biết Thanh Lương tự này là của đại vương.



Lời này quả thật rất thâm độc.



Nếu Đổng Phi nói biết, như vậy chính là không coi Lưu Biện vào đâu. Nếu nói không biết, chẳng phải là tự nhận bản thân hoành hành ngang ngược?



Hai mắt Đổng Phi lóe lên hàn quang.



- Năm ngoái thần từng hạ lệnh không được nuôi dưỡng tư binh. Phàm gia đinh hơn 200 người đều luận xử.



Lưu Biện ngẩn ra, quay đầu nói:



- Đồ Trừng, ngươi nuôi dưỡng tư binh?



- Tiểu tăng chẳng qua chỉ là một giới bạch thân, sao dám chống lại chính lệnh của đại đô đốc?



- Vậy những tăng lữ đao kiếm trong tay kia gọi là gì?



- A, những người này là sa môn hộ pháp, chỉ là một đám thiện nam tín nữ thờ phụng ngã phật, tự nguyện đến đây bảo hộ mà thôi.



- Thiện nam tín nữ cũng cầm đao thương sao?



- Nếu như không có đao thương thì thủ hộ bằng cách nào?



- Ngươi...



Lưu Biện trừng mắt, lớn tiếng nói:



- Đều im cho ta! Đồ Trừng, ngươi càng lúc càng làm càn, còn không mau tới xin lỗi Đổng khanh.



- Tiểu tăng tuân mệnh.



Đổng Phi nắm Trác ngọc đao, căm tức nhìn Đồ Trừng.



Lưu Biện nói:



- Đổng khanh, việc này có lẽ là hiểu lầm... Những người này đều là cư sĩ trong tự viện của ta, cô còn phát cho bọn họ độ điệp (thẻ đi tu). Thường ngày bọn họ cũng không ở trong tự viện, chỉ phụ trách giữ an bình của tự viện.



- Thế nhưng...



Đổng Phi vốn không phải người giỏi miệng lưỡi, nghe vậy thì nóng nảy hẳn lên.



- Đại đô đốc, Thanh Lương tự vốn là cung điện hoàng gia, lại nói cũng thuộc hoàng thành, đại đô đốc quản quá rộng rồi.



Lão tăng sử kiếm đột nhiên mở miệng.



Đổng Phi nhất thời á khẩu không trả lời được, hỏi:



- Ngươi là ai?



- Lão hủ Đặng Triển, được đại vương mời tới làm sa môn hộ pháp Thanh Lương tự, sau này còn mong đại đô đốc chiếu ứng.



- Lão hủ Đồng Uyên, ra mắt đại đô đốc.



Đồng Uyên, Đặng Triển...



Đổng Phi nghe tên hai người xong thì ngẩn ra, trong lòng giật mình không ít...