Ác Hán
Chương 391 : 10 Năm (1)
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Lão phu nhân đi rồi.
Nhưng đối với Đổng Phi, thì mọi thứ dường như mới chỉ là bắt đầu.
Những lời lão phu nhân nói trước khi đi hình như thiếu rất nhiều. Những lời này Đổng Phi chỗ hiểu, chỗ không. Nhưng dù y rõ hay không thì cũng không thể nói với người khác, mà phải tự mình suy nghĩ.
20 năm trước, khi Đổng Phi nhìn thấy Thành Phương lần đầu tiên đã lập một lời thề.
Cuộc đời này sẽ không phản Hán.
Nhưng ý của lão phu nhân là: Thúc công đã không còn, những gì đã nói ngày trước cũng theo gió mà đi. Nhưng những thứ theo gió mà đi này, liệu có bao gồm cả lời thề kia? Đổng Phi cũng không rõ...
Có điều chắc chắn nãi nãi sẽ không nói lời thừa, nhất định là ẩn giấu thâm ý.
Còn những điều về gia tộc kia Đổng Phi đã suy nghĩ rất lâu trước linh đường nãi nãi, coi như cũng tìm được một chút manh mối.
Nhưng nãi nãi quả thật đã đi rồi.
Những người thế hệ trước đã rủ nhau rời xa nhân thế. Hiện nay thân cận với Đổng Phi cũng chỉ còn lại Lưu Hồng, còn cả Thái Ung lão tiên sinh đã rời xa trung thổ đến nay không biết tung tích kia nữa. Đôi khi Đổng Phi cảm thấy rất hâm mộ Thái Ung.
Khi ra đi lão tiên sinh thoải mái thế nào...
Không cần quan tâm bất cứ điều gì, cứ tự do tự tại đi bộ đường xa, đến phút cuối còn dắt theo một hoàng thái hậu.
Không biết hiện tại lão tiên sinh thế nào?
*********
Theo lễ chế, khi Đổng Phi thỉnh từ Trường An thì sẽ trí sĩ ba năm.
Mặc dù trong lòng Đổng Phi cũng nghĩ vậy, nhưng thực tế lại khác. Đừng thấy Đổng Phi ở Trường An cả ngày không làm gì mà lầm. Chỉ khi y đi người ta mới nhận thấy, việc y ở hay không là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
10 tháng sau khi Đổng Phi rời khỏi Trường An thì Trần Cung gởi thư.
Vào tháng 11, chư hầu Quan Đông hội minh tại Lạc Dương, dường như muốn dụng binh với Quan Trung.
Mặc dù mỗi trạm gác đều có trọng binh phòng vệ, hơn nữa Quan Trung được nghỉ ngơi 1 năm, lương thảo sung túc, binh cường mã tráng, thế nhưng vì Đổng Phi không tọa trấn ở đây, nên đám người Trần Cung không thể nào ổn định thế cục.
Thậm chí ngay đến Tây Hán vương Lưu Biện cũng đã sớm cảm thấy thế cục Trường An đã bắt đầu rung chuyển.
Trong một tháng năm lần phái người thúc Đổng Phi trở về, ngôn từ trong thư cũng vô cùng cấp bách.
Không còn cách nào khác, Đổng Phi sau tám tháng trí sĩ đành phải xuất phát rời Hán An thành, một lần nữa bước trên con đường trở về Trường An.
Khi Đổng Phi từ Hà Tây nhập Lương Châu, thứ sử Lương Châu Trần Đáo đã cung kính chờ đợi ở Tổ Lệ.
- Tại sao chư hầu Quan Đông đột nhiên lại hội minh ở Lạc Dương?
Đổng Phi ngồi trong phủ nha Tổ Lệ, nghi hoặc hỏi Trần Đáo.
Mặc dù mỗi ba ngày Trường An sẽ gửi một công văn đến Tây Châu Hán An thành, thế nhưng Đổng Phi cũng không quá để ý.
Trần Đáo đã qua tuổi 30, so với trước càng thêm trầm ổn.
Đầu tiên là Dương Đạo, Diêm Phố, sau đó là Bàng Thống, Hoàng Tự. So ra thì Lý Quỳ thì càng thêm thực dụng.
Năm nhược quán, Lý Nho vào trước khi Lý Quỳ xuất phát đã ban cho hắn tự Lương Đạo.
Nhìn Lý Quỳ tràn ngập sức sống, Đổng Phi đột nhiên cảm thấy y dường như già rồi...
- Lương Đạo, ngươi thấy thế nào về việc chư hầu hội minh Lạc Dương.
Đổng Phi nhân lúc Lý Quỳ dọn bàn đột nhiên hỏi.
Lý Quỳ ngẩn ra, khẽ nói:
- Theo Quỳ thấy, chư hầu hội minh tuy có dáng dấp Chiến quốc năm đó, nhưng trên thực tế nội bộ khó có thể tin lẫn nhau. Chúa công chỉ cần bảo vệ cho tốt các quan khẩu, nhất định không đầy hai tháng hội minh sẽ tan rã.
Đổng Phi nói:
- Nói thì nói như vậy, nhưng ta vẫn cứ cảm thấy bị động chịu đòn như thế quả thật không thoải mái.
Lý Quỳ cười nói:
- Điều này thì có gì khó? Nếu chư hầu Quan Đông hội minh theo lục quốc, vậy chúa công sao không dùng kế của bạo Tần?
- Ý ngươi là...
- Nếu như chúa công chỉ muốn chấn nhiếp chư hầu thì có thể chọn một phương để chúng nếm mùi thủ đoạn của chúa công. Trương Lỗ Hán Trung có thể hạ thủ.
Hai mắt Đổng Phi nheo lại nhìn Lý Quỳ.
Đột nhiên y mỉm cười...
Xem ra Hắc Toàn Phong này của ta cũng là một người đa mưu túc trí. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có bản lĩnh. Cách của Lý Quỳ không ngờ lại giống với cách đám người Trần Cung, Từ Thứ, Bàng Thống định ra. Không ngờ lại không mưu mà hợp, không tệ, rất tốt.
Sau khi Lý Quỳ nói xong thì giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn cứ cáo từ rời khỏi như bình thường.
Hà, tôi luyện thêm mấy năm nữa, nói không chừng người này lại là một Từ Thứ, Trần Cung ấy chứ. Tỷ phu đề cử người thật tốt.
Đổng Phi đứng dậy rời khỏi phòng.
Còn hai, ba ngày nữa là về đến Trường An...
Cách xa đã được tám tháng, không biết Trường An lúc này trông thế nào?
Điền Dự, Triệu Vân đang bắc phạt. Hạ Tề chấp chưởng lại Khất Hoạt quân, chọn Hách Chiêu làm phó tướng, đóng tại Vọng Bắc quận. Hạ Tề, Hách Chiêu... Tất cả đều là đệ tử của Lư sư, liệu đây có tính là một cách để thực hiện nguyện vọng của Lư Sư chăng?
Kiến An năm thứ 4...
Hà, ta vừa tròn 30...
**********
Bên bờ Ẩm Mã hà có một tòa phật tự nguy nga, đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Đây vốn là một bộ phận của hoàng cung Hán thất, có điều từ sau khi Vương Mãng soán vị, Lưu Tú hưng Hán kiến đô ở Lạc Dương thì nơi này không người chăm sóc, dần dần đổ nát hoang tàn. Tuy vậy móng vẫn còn tồn tại, nên sau khi Lưu Biện đứng ra nói rõ với thiếu phủ, chỉ trong ba tháng nơi này lại biến thành phật tự hoàng thất nguy nga.