Ác Hán
Chương 390 : Gia quốc thiên hạ
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Nghe lão phu nhân bệnh tình nguy kịch, Đổng Phi giống như phát rồ.
Nếu Thái Diễm không ngăn y lại, nói không chừng y sẽ chạy ngày đêm về Tây Vực.
Ngày hôm sau, Đổng Phi dẫn theo tám trăm Cự Ma Sĩ rời khỏi Trường An. Trước khi lên đường, y triệu kiến Trần Cung, Từ Thứ, Cố Ung, Thạch Thao cả đêm, an bài việc Trường An thỏa đáng. Đồng thời trước khi đi còn chào từ biệt Lưu Biện.
Nói thật Lưu Biện vừa nghe cũng rất giật mình.
Hắn cũng nói với Đổng Phi, sẽ ở phật đường cầu phúc cho lão phu nhân.
Dù thế nào thì thời gian hắn ở Hán An thành, lão phu nhân đã rất chiếu cố hắn và thái hậu, bây giờ cũng là lúc hắn trả lại nhân tình cho lão phu nhân.
Đổng Phi cũng hết sức cảm động.
Đi theo y ngoài Cự Ma Sĩ thì còn có hai đại tiểu tử Đổng Sóc, Đổng Hựu.
Có lẽ vì tính cách và tướng mạo hai người giống với Đổng Phi, cho nên lão phu nhân rất thương yêu hai người hắn, thậm chí so với Thái Tiết và Đổng Ký còn nhiều hơn. Nghe nói tằng tổ mẫu sinh bệnh, hai đại tiểu tử sao có thể ngồi yên? Hai người lèo nhèo cả buổi tối mới khiến Đổng Phi đồng ý. Thật ra thì nếu Đổng Phi không đồng ý, hai đại tiểu tử này cũng sẽ lén đi.
Tháng 11 ở Quan Trung gió lạnh thấu xương.
Càng đi về phía tây bắc trời càng lạnh.
Các nơi dọc đường Đổng Phi đi đều đã nhận được tin tức. Mỗi dịch trạm đều chuẩn bị ngựa, còn đưa đón tận nơi, không dám chậm trễ. Đám người Đổng Phi cũng không nghỉ ngơi nhiều, mỗi khi đến một nơi thì chỉ dừng chân uống một miếng nước, ăn một bữa cơm là lại lập tức đổi ngựa xuất phát.
Ngay cả sư tông thú với thể lực cường hãn, sau mười lăm ngày liên tục bôn ba cũng đã không chịu nổi.
Còn Cự Ma Sĩ tuy là nghìn người chọn một, nhưng cũng chịu không thấu, càng không nói đến hai người Đổng Sóc, Đổng Hựu.
Không còn cách nào khác, đoàn người đành phải nghỉ ngơi ở Hà Tây ba ngày.
Sau khi người ngựa hồi phục được mấy phần lại tiếp tục lên đường. Chỉ là lần này Đổng Phi không dám liều mạng như lúc bắt đầu nữa. Ngày 27 sau khi rời khỏi Trường An, đoàn người Đổng Phi xuất hiện ở Gia Dự Quan, tiến vào ranh giới Tây Vực.
Hiện nay nên gọi là Đại Tây châu.
Tây Châu nhập vào trung thổ từ năm Hưng Bình đầu tiên, đến nay cũng đã được 7 năm...
Trong 7 năm, toàn bộ 50 nước Tây Vực lần lượt bị tiêu diệt, đồng thời lại trị so với trước kia càng thêm phong phú.
Thương tùng cổ mộc, ốc thổ thiên lý.
(giàu có phì nhiêu)
Có lẽ cũng không kém Giang Nam hậu thế là bao nhiêu.
Chỉ là nhân khẩu Tây Vực mặc dù đã tăng thêm rất nhiều, thế nhưng vì diện tích rộng lớn nên nhìn qua vẫn rất trống trải.
Trong hai năm Lý Nho ở đây, dốc sức phát triển nội chính Tây Vực.
Mặc dù còn chưa thấy hiệu quả rõ ràng, nhưng có thể tưởng tượng nhiều năm sau Tây Vực sẽ phát triển thế nào.
Đổng Phi chẳng có lòng dạ nào để ý phong cảnh, ngày đi đêm nghỉ, lại hơn mười ngày nữa trôi qua.
Cuối cùng trước khi sang năm mới cũng đã kịp đến Hán An thành. Hán An thành lúc này cũng nhận được tin tức, Lý Nho dẫn theo quan viên lớn nhỏ, ra khỏi Hán An thành 20 dặm nghênh tiếp Đổng Phi. Hiện nay nhân khẩu Hán An thành đã nhiều hơn 40 vạn.
Có điều so với quy mô Hán An thành, thì nhân khẩu như vậy còn lâu mới đủ.
Đổng Phi không nán lâu ngoài thành, Lý Nho cũng biết hiện tại Đổng Phi chỉ muốn gặp lão phu nhân.
Vì vậy sau khi nghênh đón Đổng Phi vào thành, quan lại liền tự giải tán.
Đoàn người thẳng tới đại trạch Đổng phủ phía đông nam. Đổng Phi vừa vào cửa đã thấy Đổng Viện mặt đầy nước mắt chạy ra.
- Tứ tỉ, nãi nãi thế nào rồi?
Đổng Phi biết, lão phu nhân đây là nói ý ngoài lời...
Hiện nay Đổng gia đích thật là đệ nhất đại tộc Quan Trung. Chỉ cần Đổng gia giậm chân một cái là tây bắc sẽ rung chuyển.
Lão phu nhân khẽ nói:
- A Sửu ngươi từng nói cái gì giang sơn Đại Hán làm sao, làm sao... Ha ha, lão bà tử không hiểu những thứ đó. Lão bà tử chỉ biết là giang sơn Hán thất không có chút quan hệ nào với Đổng gia chúng ta. Đổng gia chúng ta có được ngày hôm nay chính là do A Sửu ngươi dùng song chùy trong tay đánh ra được. A Sửu, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi nghĩ thế nào về Đổng gia?
- Đổng gia...
Đổng Phi nhất thời không biết trả lời thế nào, trầm ngâm chốc lát mới nói:
- Tôn nhi chắc chắn bảo hộ Đổng gia huy hoàng.
- Ha ha, ta biết ngươi sẽ nói như vậy. Thế nhưng ngươi có thể bảo hộ được sao? Cho dù ngươi có thể, thì con cháu ngươi có thể sao? Mà con cháu ngươi có thể, thì con cháu của con cháu ngươi có thể chứ? A Sửu, có nhớ nãi nãi đã nói với ngươi câu gì không?
- Dạ...
- Nãi nãi đã nói, vứt bỏ ai cũng được, nhưng không thể vứt bỏ nhà chúng ta. Nhà này chính là vận mệnh của chúng ta.
Đổng Phi cảm thấy hồ đồ rồi.
Y không rõ lão phu nhân nói với y những lời này là có ý gì.
Bên ngoài gió núi gào thét, nhưng bên trong lại vô cùng yên lặng. Đổng Phi nhìn khuôn mặt nãi nãi... Dần dần cũng hiểu được điều gì.
- Thúc công ngươi đi rồi, lời thề năm xưa cũng theo gió mất đi. A Sửu, sau này ngươi dù làm gì cũng cần cẩn thận. Sai một li đi ngàn dặm... Đôi khi ngươi không thể nhận ra, nhưng khi nhận ra thì đã chậm.
Đổng Phi cảm thấy lời lão phu nhân nói hôm nay rất quái lạ.
Không đầu không đuôi, trong lời ẩn ý...
Thế nhưng ý tứ tổng thể chính là: gia tộc là căn bản, nhưng như vậy thì có quan hệ gì với thế gia?
Ý nãi nãi liệu có phải là: thế gia không thể tuyệt?
Đổng Phi lâm vào trầm tư.
Lão phu nhân nói xong thì thấy rất mệt mỏi. Có lẽ bà cũng không muốn làm phiền Đổng Phi, nhưng lại không thể không nói.
Vì vậy đành phải ẩn ý nhắc nhở y.
Nhưng một phen nói này đã hao hết tinh thần của bà. Lão phu nhân an tĩnh dựa trên ghế, bàn tay khô gầy đặt trong bàn tay to lớn của Đổng Phi. Bất tri bất giác hai mắt lão phu nhân nhắm lại, thế nhưng Đổng Phi vì mải suy nghĩ nên không biết.
Khóe miệng của bà hơi vểnh lên, có tự hào, có thỏa mãn, còn có chút lưu luyến...
Bàn tay dần dần lạnh lẽo, Đổng Phi lúc này mới nhận ra sự khác thường của lão phu nhân. Y khẽ gọi một tiếng:
- Nãi nãi?
Nhưng lão phu nhân không đáp lại.
- Nãi nãi, nãi nãi.
Đổng Phi gọi liền mấy tiếng, nhưng lão phu nhân giống như đang ngủ, ghế đu vẫn nhẹ nhàng đong đưa.
Một tay đặt trong tay Đổng Phi, còn một tay nắm chặt long đầu quải trượng Đổng Phi tặng bà.
Ghế đu kẽo kẹt, gió núi thét gào.
Lão phu nhân ngồi trên ghế yên bình ra đi...