Ác Hán

Chương 399 : 10 Năm (9)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Đảm nhiệm hộ vệ của Tào Tháo là Hứa Chử và Tào Bành sớm đã không Viên Thượng, nghe hắn nói năng lỗ mãng như vậy liền bước ra.



Mà phía sau Viên Thượng cũng có Văn Sửu, Vương Môn bước lên ngăn trước người, song phương rút kiếm, trong nhất thời trong đại sảnh đao quang kiếm ảnh, không khí cực kì căng thẳng.



- Trọng Khang, các ngươi định làm gì, mau thu binh khí.



Lưu Bị cũng đứng lên, cùng Công Tôn Khang khuyên can Văn Sửu, Vương Môn. Dù sao thì Lưu Bị đã từng đầu nhập vào Viên Thượng, cho nên Viên Thượng cũng nể mặt hắn, bảo Văn Sửu, Vương Môn ngừng lại, trầm giọng nói:



- Việc thừa tướng vừa nói Tự đại nhân cũng đã nói qua cho ta. Người kia tên là Chu Tiên, là gia nhân dưới trướng của Chu Ngang. Thế nhưng khi ta truy tra việc này thì hắn đã cao chạy xa bay rồi... Nói ra ta cũng định đòi người chỗ thừa tướng đây.



Tào Tháo nhíu mày, trầm ngâm không nói.



Lưu Bị một bên nói:



- Thừa tướng, tam công tử, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, đừng nên tổn thương hòa khí.



- Dù sao thì mặc kệ mọi chuyện thế nào, ta cũng phải đi. Các ngươi nguyện ý ở lại đây để thế nhân chê cười là việc của các ngươi, còn Viên gia ta không che nổi cái mặt này. Nếu như thừa tướng không phân phó gì nữa, vậy thứ lỗi cho tiểu điệt cáo từ trước.



So với lúc trước, lời nói của Viên Thượng đã khách khí hơn rất nhiều, không còn vô lễ như trước nữa.



Hắn đi vội ra ngoài, Văn Sửu, Hứa Du đi ở sau cùng, khi đi qua Lưu Bị, ba người khẽ gật đầu với nhau.



Hứa Chử cả giận:



- Thừa tướng, cứ để tiểu nhi kia đi như vậy sao? Theo ta thấy việc này nhất định là do hắn giở trò.



Tào Tháo lắc đầu nói:



- Viên Thiệu có thù giết con với Đổng Phi, chắc chắn sẽ không liên thủ với Đổng Tây Bình. Chuyện này... Lúc trước Đổng Tây Bình đã dám an bàn mật thám ở Hứa Xương, sao y không dám phái mật thám đến dưới trướng Viên Thiệu? Việc này không quan hệ với Viên Thượng.



Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng khách.



- Chư công, còn ai muốn rời thì hiện tại có thể đi, mỗ tuyệt không ngăn trở.



Lưu Mạo hơi do dự đứng dậy:



- Thừa tướng, cũng không phải Mạo muốn bội minh, nhưng quả thực Hán An quân đã đến dưới Hà Manh quan, Mạo lo cho huynh trưởng... Hơn nữa, thừa tướng cũng không dụng binh nữa, Mạo ở đây cũng vô dụng.



Lí do rất hợp tình hợp lý, chỉ là vào lúc này...



Mặc dù Tào Tháo không nói gì, nhưng trong lòng rất mất hứng.


- Hứa Tử Viễn à Hứa Tử Viễn, ngươi tự cho là kín kẽ liền mạch, kì thật kẽ hở chồng chất. Hai năm nay nhìn ngươi như không có việc gì, nhưng ta biết đầu tiên là ngươi kiến nghị để Đổng Chiêu đến Từ Châu, sau đó lại lặng lẽ đưa gia quyến của hắn... Cả gia quyến của Văn Công Nghiệp cũng đã đến Từ Châu... Lòng của ngươi đã sớm không còn chúa công nữa.



Hứa Du trầm mặc không nói.



- Thế nào, ta không nói sai chứ?



Tự Thụ ngửa mặt lên trời thở dài:



- Có điều nói lại thì Lưu Huyền Đức kia cũng đích thật có bản lĩnh. Ta an bài Tự Hộc con ta bên người hắn để giám thị, không ngờ hắn lại có thể khiến nó không nghe ta. Lần nào gửi thư cũng đều nói với ta Lưu Bị tốt thế nào... Hứa Tử Viễn, ngươi thực đáng chết, thực đáng chết... Ngay cả đứa con trai duy nhất của ta cũng hướng về Lưu Bị, chết tiệt.



Tự Thụ nói lời này xong, Hứa Du liền hết lo lắng.



Tự châm rượu, mặc Tự Thụ quát mắng, trên mặt luôn đeo nụ cười, nhìn qua như là không thèm để ý.



- Chúa công xong... Thương thay Nguyên Hạo, một lòng mưu đồ cho chúa công, nhưng cơ nghiệp này cuối cùng cũng sẽ bị hủy trong tay tiểu nhi kia.



Tự Thụ ngửa đầu ừng ực uống hết rượu mạnh trong bình, sau đó nặng nề đặt lên bàn.



- Ta không cam lòng, ta thực không cam lòng.



Nói rồi gục đầu xuống bàn, thì thào lẩm bẩm:



- Hứa Tử Viễn, chắc hẳn... ngươi đã sớm nhìn ra?



Hứa Du đứng dậy, vỗ vỗ vai Tự Thụ.



- Công Tự, ta theo Bản Sơ từ 20 năm trước. Lúc trước còn có đám Bá Cầu, Vương Phân, Trương Mạc làm hảo hữu, vì Viên Bản Sơ bôn tẩu, vì Viên gia hắn mà phất cờ hò reo. Nhưng được cái gì? Ha ha, hảo hữu ngày xưa đều đã chết sạch, mà ta lại chịu kết cục thỏ hết chó vào nồi... Bản Sơ có thể cùng hoạn nạn, nhưng không thể cùng phú quý, ta sớm thấy từ lâu.



- Thấy từ lâu, thấy từ lâu...



Hứa Du dường như tự lẩm bẩm, còn Tự Thụ gục ở trên bàn, bất tri bất giác đã qua giờ tí, chỉ nghe âm thanh bang, bang, lúc này đã là canh hai rồi.



Hứa Du đứng dậy đang định ra ngoài.



Nhưng vào lúc này đột nhiên lại nghe một trận rối loạn trong đại doanh, tiếp đó có tiếng người la lên:



- Đi lấy nước, đi lấy nước.



Mùa đông lạnh giá này sao lại đi lấy nước?



Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng Hứa Du chính là: không hay, có người tập kích đại doanh.