Ác Hán

Chương 400 : Sư Hổ

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


15 vạn người là khái niệm gì?



Sợ rằng trong lúc nhất thời rất khó nói rõ ràng. . . Nhưng đóng doanh trại thô sơ cho 15 vạn người, cũng phải liên miên gần trăm dặm.



Đương nhiên rồi, hạ trại nếu có kế hoạch, có sắp xếp, tự nhiên không có khả năng chiếm diện tích lớn như vậy.



Nhưng Viên Thượng thiếu niên khí thịnh, cho rằng Hà Nội này là địa bàn của lão Viên gia hắn, cho nên cũng sẽ không tỉ mỉ lập kế hoạch.



Theo đạo lý, bên người Viên Thượng cũng không phải không có người giỏi.



Như Tự Thụ Hứa Du, Tưởng Nghĩa Cừ Văn Sửu đều là người biết binh, nhưng vấn đề ở chỗ những người này cũng không thể thuyết phục Viên Thượng. Ngẫm lại cũng phải, trời sáng sẽ xuất phát, hà tất phải lập kế hoạch tỉ mỉ như vậy? Vì vậy các bộ nhân mã an doanh trát trại ngay tại chỗ, từ Thấm Thủy đến Dã Vương (nay là Thấm Dương Hà Nam), dọc theo đường đi là doanh trướng lớn nhỏ xen kẽ, đan vào nhau.



Lúc này, doanh trại như một con rắn dài đã biến thành biển lửa.



Viên Thượng từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc, cuống quít đội khôi mặc giáp, nắm lấy bảo kiếm chạy ra khỏi trung quân đại trướng.



- Xảy ra chuyện gì, hỏa hoạn từ đâu?



Tiếng la giết đã vang vọng thiên địa, phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều là lửa, lửa lớn lửa nhỏ, lửa tận trời, lửa lan tràn, chiếu sáng đỏ rực cả màn đêm. Người hô ngựa hý, trong đại doanh Viên quân đã vô cùng hỗn loạn.



Vương Môn thân là thân vệ của Viên Thượng cũng khôi giáp nghiêng ngả, vội vã đi tới.



- Tam công tử, việc lớn không tốt, có người cướp doanh, có người cướp doanh!



- Ai, ai dám ở đây cướp doanh?



Lúc này Viên Thượng vẫn còn mơ hồ, ở đây chính là Hà Nội của Viên gia hắn, không ngờ có người dám ở chỗ này cướp doanh?



- Vẫn còn chưa rõ, tam công tử. . . xin mau mau lên ngựa, tiểu tướng nhất định liều mạng yểm hộ!



Viên Thượng tâm cao khí ngạo cỡ nào, nghe thế tức giận, vung roi ngựa quất lên người Vương Môn.



- Vô liêm sỉ, ta có 15 vạn nhân mã, lại có chiến tướng vô số. Chỉ là xuẩn tặc, cũng bắt bản công tử tránh lui hay sao?



Đang nói thì có thân tín dẫn ngựa qua.



Viên Thượng vịn yên lên ngựa, nhận lấy một cây trường thương trong tay thân tín, lớn tiếng quát lên:



- Vương Môn, nhanh chóng tập kết nhân mã, theo ta đánh lui tặc quân!



Vương Môn vội vã ứng tiếng, sai người thổi kèn lệnh.



Nhưng ở trong lúc hỗn loạn thế này, ai còn nghe hiệu lệnh gì nữa? Chạy đi, trời mới biết tặc nhân có bao nhiêu, dù sao sẽ là đếm không hết. Ai muốn chết thì ở lại, nhìn bộ dạng này, không biết sẽ chịu được bao lâu.



Viên quân lúc này quân tâm đã tán loạn.



Tuy có Tưởng Nghĩa Cừ, Chu Ngang cố gắng thu gom nhân mã. Nhưng liên doanh đan xen vào nhau, hiện giờ đã hỗn loạn. Muốn tập kết nhân mã, ổn định quân tâm, tổ chức phản kích, nói dễ vậy sao?



Viên Thượng dẫn mấy nghìn thân binh, cùng Vương Môn đánh ra khỏi trung quân đại doanh.



Trong ánh lửa, từng đội thiết kỵ rong ruổi qua lại giữa liên doanh, trang phục của những người này đều rất cổ quái, tất cả đều là Hoàng mã kim giáp, giống như thiên binh thiên tướng đến từ cửu thiên, cầm trong tay Hoành đao cán dài sáng loáng, kiểu dáng cổ quái, như gió lướt qua loạn quân. Viên đại tướng dẫn đầu tay cầm Cổ Nguyệt Đao, sát pháp hung hãn.



Viên đại tướng đó tuổi chừng 50, bộ râu trước ngựa lay động trong gió. Đại đao vòng ra, mang theo từng đạo quang hào như trăng lưỡi liềm, xung phong trong loạn quân như theo gió vượt sóng. Đại đao rít gào, tay đứt chân cụt vung vãi, một đường tiến đánh, không một người có thể tiếp được một hiệp trước mặt đại tướng này. Thiết kỵ xung phong, phía sau chỉ còn lại từng thi thể máu thịt không rõ.



Võ nghệ của Viên Thượng không tệ!



Được chỉ điểm cao nhân, thương mã thành thạo.
- Ở trên đường Công Nghiệp đã giết một Đổng tướng, tên là Đổng Khí. Có người nói nhánh binh mã này Du Dịch quân, một trong ngũ đại chủ lực của Hán An quân. Chủ soái họ Hoàng tên Trung, tự Hán Thăng, dũng mãnh hơn người. Tam công tử, chúng ta không nên ở đây chờ Công Nghiệp. . . Tặc quân thế lớn, ở đây cũng không phải an toàn cho lắm.



Viên Thượng cũng không muốn đợi.



Nhưng vấn đề là, hắn nhất định phải tỏ thái độ này, để lấy lòng chúng quan tướng một chút.



- Nhưng nếu chúng ta không đợi Công Nghiệp, vạn nhất. . .



- Không bằng như vậy. . .



Tưởng Nghĩa Cừ cũng là một người thông minh, sao không nhìn ra tâm tư của Viên Thượng:



- Để Chu Ngang tướng quân bảo vệ công tử rút về Ung Thành. Mạt tướng dẫn dắt binh mã bản bộ ở chỗ này chờ Công Nghiệp tướng quân đến hội hợp, thế nào?



Lời nay đã nói trúng tâm tư của Viên Thượng!



- Như vậy thì làm phiền Tưởng tướng quân!



Viên Thượng vừa mới dứt lời, lại nghe người xung quanh phát ra tiếng la kinh hoảng.



- La cái gì?



- Công tử, mau nhìn. . .



Đám người Viên Thượng nhíu mày, nhìn theo hướng ngón tay của người đó, rồi hốt hoảng la lên, sững sờ tại chỗ.



Lúc này, phía chân trời đã ửng màu bạc.



Sương sớm mù mịt, lờ mờ có thể thấy được trên triền núi xa xa xuất hiện một đạo nhân mã.



Nhân số cũng không tính nhiều lắm, khoảng chừng bảy tám trăm người, đều là ngựa lớn chiều cao hơn trượng, thần tuấn phi thường.



Trên thân ngựa khoác áo giáp dày, mặt trên bôi nước sơn đen, chỉ lộ ra bốn vó và một đôi mắt.



Kỵ sĩ trên ngựa cũng đều thân khoác trọng giáp, tay cầm trường thương, lưng dắt Hoành đao, khôi giáp che hơn nửa khuôn mặt. Trường thương lóng lánh, Hoành đao lạnh lẽo. Từng con chiến mã đứng thẳng trên triền núi, nhưng không phát ra chút âm thanh nào. Thậm chí khi xuất hiện cũng không có chút động tĩnh, càng có vẻ quỷ dị.



Chiến mã dẫn đầu là một con sư tông thú trăm năm hiếm thấy.



Lông bờm màu nâu nhạt, trong gió nhẹ nhàng lay động, viên tướng trên lưng ngựa giống như một ngọn núi nhỏ.



Viên tướng đó dưới ngựa thân cao hơn trượng, vai rộng eo tròn, bộ áo giáp đen thui. Tay cầm một đôi Lôi Cổ Úng Kim Chùy, mặt lăng hình bát giác, cũng bị sơn màu đen, khiến người rét run. Lưng đeo túi mười hai mũi lao, đầu đội Ô Kim Khôi.



Thấy y khẽ giục ngựa tới, sư tông thú lộc cộc tiến về phía trước, lại lập tức dừng bước.



- Tam công tử, Đổng mỗ ở đây đợi tam công tử đã lâu!



Thanh âm cũng không lớn, nhưng mang theo chút hàn ý. Tưởng Nghĩa Cừ có phản ứng trước tiên, nhịn không được bật thốt lên:



- Là Đổng gia Sư Hổ!



Nói đến thì Đổng Phi có rất nhiều tên hiệu.



Năm đó Đổng Trác gọi y là Đổng gia sư nhi, sau đó lại được gọi là hổ lang chi tướng, sau lại được chư hầu Quan Đông gọi là Tây Vực bạo hổ.



Hiện giờ, mọi người tặng cho biệt hiệu là Đổng Phi Sư Hổ. Sau khi Tưởng Nghĩa Cừ gọi ra, phía sau vang lên tiếng người hô ngựa hý. Viên Thượng tái cả mặt. Đổng Phi Đổng Tây Bình. . .Trời ạ, lẽ nào hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này?