Ác Hán
Chương 402 : Quan Trung Kiều Đầu Bảo (2)
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Vào rất nhiều năm trước đây. . .
A, thật ra cũng không phải rất nhiều năm, có lẽ cũng chỉ vào 4, 5 năm trước, khi đó nhân mã của Đổng Phi đều còn đang ở Tây Vực.
Mỗ lần cùng Giả Hủ suy diễn sa bàn, Giả Hủ từng nhắc tới Quan Trung.
Lúc đó, Tây Vực chưa bình định, Khâu Từ Đại Uyên Ô Tôn ba nước không nghe theo mệnh của Hán Vương, lại có Bắc Hung Nô lúc nào cũng uy hiếp.
Nhưng Giả Hủ đã xác định, Đổng Phi chắc chắn chiếm lấy Quan Trung.
Quan Trung có Hàm Cốc quan hiểm yếu, Nam Sơn làm bình phòng, lạch trời Hoàng Hà hình thành một vách chắn kiên cố. Tần Xuyên 800 dặm, đất đai màu mỡ, thích hợp Đổng Phi đóng quân. Tuy nhiên, mọi việc tóm lại có lợi tất sẽ có hại.
Quan Trung mặc dù tốt, vấn đề lớn nhất phải đối mặt ở chỗ thủ có thừa mà tiến thủ không đủ.
Cho nên, sau khi chiếm lĩnh Quan Trung, vì sao Đổng Phi không tiếc giữ chặt Tuyển Phong quân một trong ngũ đại chủ lực ở Hà Đông. Một mặt là bởi vì Hà Đông từng là nơi Đổng Trác lập nghiệp, có cơ sở, về tình về lý đều phải chiếm lĩnh; mà mặt khác, Hà Đông có thể xem như bàn đạp để tiến quân Ký Châu, có ý nghĩa chiến lược vô cùng trọng đại.
Nhưng mặc dù đã chiếm lĩnh Hà Đông, Đổng Phi vẫn phải đối mặt với một vấn đề.
Hà Đông có Thái Hành sơn Vương Ốc sơn cách trở, muốn đi vào Ký Châu cũng không phải là một việc dễ dàng.
Muốn lấy Trung Nguyên, nhất định phải lấy Ký Châu trước!
Năm đó Cường Tần thống nhất lục quốc, cũng hạ thủ từ Tịnh U, sau đó chiếm Ký Châu, lúc này mới có thể kiêu ngạo nhìn vào Trung Nguyên.
Bàng Thống cho rằng, chiếm Tịnh U cũng không ngày một ngày hai. Nếu như không muốn chỉ rơi vào phòng thủ thì phải lấy Hà Nội, nối liền lưỡng hà, lấy Quan Trung làm chỗ dựa, lấy Tịnh U làm trợ thủ, ngày khác chiếm Trung Nguyên có thể dễ dàng hơn nhiều.
Trần Cung Từ Thứ đều rất tán thành điều này.
Thật ra rất nhiều năm trước đây, Lưu Biện cũng từng trải qua như vậy. Chỉ là lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, mà trong triều còn có cữu phụ Hà Tiến. Tuy là hoàng đế, nhưng phần lớn thời gian Lưu Biện đều cảm thấy hình như mình chỉ là một khôi lỗi.
Hôm nay, ta đã trưởng thành!
Nhưng cảm giác lớn lên cũng không phải rất tốt, không có người ở phía trước che mưa gió, không ngờ sẽ lại khó chịu như vậy.
Lưu Biện đã quen chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Đổng Phi làm chủ. Nhưng hiện giờ Đổng Phi còn đang ở Hà Nội chiến đấu với loạn thần tặc tử, Lưu Biện đành phải đối mặt với những việc mà hắn chưa bao giờ trải qua này. Vị Ương cung phải tu sửa, yêu cầu tiền của. . . Trường An thập nhị môn phải xây mới, yêu cầu tiền của; cựu thành cần quy hoạch, tân thành cần kiến thiết, việc lớn việc nhỏ đặt ra trước mặt Lưu Biện, mỗi một việc đều phải phí đầu óc, đều phải cải cọ kịch liệt một hồi.
Một hồi triều nghị, đầu Lưu Biện muốn nổ tung!
- Khải tấu thánh thượng, thần có bản tấu!
Ngay khi triều nghị sắp kết thúc, một người đi ra từ trong hàng văn thần, nằm dưới bệ đỏ lớn tiếng nói.
Là Tô Cố. . .
Tô Cố vốn là thái thú Võ Đô, sau đó đám người Văn Sính qua đã giá không hắn!
Người này nên nói như thế nào chứ? Bản lĩnh lớn không có, bản lĩnh sát ngôn quan sắc vãn có một chút, đồng thời cũng là một người không có chủ kiến.
Tại Võ Đô, mặc kệ nói thế nào hắn cũng là chư hầu một phương.
Nhưng đến Trường An, mặc dù nói chức vị cũng là một trong cửu khanh, nhưng tình huống thực tế thì sao? Trong lòng Tô Cố biết rõ ràng.
Không có oán khí, đó là giả!