Ác Hán
Chương 403 : Viên Thiệu Cũng Do Dự (1)
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Nhưng có biện pháp nào? Muốn binh không binh, muốn tướng không tướng. . . Tô Cố ngoài miệng không nói cái gì trong lòng dù sao vẫn khó chịu.
Lưu Biện sắp ngủ rồi!
Triều nghị này chẳng thú vị chút nào...Hắn nhịn không được nói:
- Tô ái khanh có gì tấu nhanh đi!
- Bệ hạ, hiện giờ bệ hạ sơ đăng đại bảo, chính là lúc cần kiến lập võ công hiển hách, chiêu cáo cho người trong thiên hạ sự oai hùng của bệ hạ.
Tô Cố sắp xếp từ ngữ một chút, lớn tiếng nói:
- Đại đô đốc dẫn quân đến đâu, kẻ xấu không đâu không hãi sợ, cái này đều là sự anh minh của bệ hạ, loạn thần tặc tử không dám đối chọi với phong mang của bệ hạ. Hôm nay, quần tặc Lạc Dương vẫn còn chiếm Đông Đô, bệ hạ nên xuất binh chinh phạt, đoạt lại Lạc Dương. . .Uy danh của bệ hạ nhất định có thể truyền cáo thiên hạ. Hán thất trung hưng sắp tới.
Nói liên miên, ý thật ra chỉ có một.
Hoàng thượng ngài hôm nay đã đăng cơ, đã nắm quyền, nên có động thái mới phải, đừng để người khác nghĩ ngài chỉ dựa vào đại đô đốc mới có thể đánh thắng trận. Ngài nên chứng minh với người trong thiên hạ, ngài văn thao vũ lược không đâu không tinh. Đại đô đốc có thể đánh thắng trận, chẳng qua là dựa vào uy phong của bệ hạ ngài. Nói chung, ngài nên dùng hành động chứng minh, ngài là hoàng thượng hoàn toàn xứng đáng.
Những lời này nếu là trước đây, nói không chừng Lưu Biện không thèm để ý tới.
Nhưng hiện tại địa vị đã khác, hắn cảm thấy những lời này của Tô Cố hình như cũng không phải không có đạo lý.
Trần Cung vội vã đứng ra nói:
- Bệ hạ, tuyệt đối không được! Tào tặc không phải kẻ đầu đường xó chợ, kinh triệu cũng không so với Hà Nội. Không nói đến tặc quân binh mã đông đảo, mà đại quân ta hiện nay đều tập trung ở lưỡng hà và Tịnh U. Lúc này xuất binh trái lại không hay.
Tô Cố nói:
- Trần đại nhân nói thế sai rồi, không nói đến đại doanh Lan Trì vẫn còn binh mã đóng quân. Lương Châu Tây Vực cũng nuôi rất nhiều binh mã. Vị Nam Trọng Tuyền đều xây hành dinh. Theo Cố biết, binh mã ở những nơi này chừng hơn 20 vạn. Cái này còn chưa tính cả binh mã ở hành dinh Tân An. . .Sao đại đô đốc xuất binh thì có binh mã, bệ hạ xuất binh không có binh mã?
Trần Cung cũng không phải người giỏi về đấu võ mồm, nghe thế không khỏi ngẩn ra.
- Việc này. . . Tô thiếu khanh chắc không biết, hành dinh binh mã phần lớn là binh lính bị sàng lọc lại, truân điền binh là chiếm đa số. Hơn nữa, Vị Nam Trọng Tuyền mới xây hành dinh, binh mã ở đại doanh Tân An phần nhiều là tân đinh, sao có thể xuất chinh đánh trận?
- Sợ không phải Trần đại nhân không điều ra nhân mã, mà là không muốn điều ra nhân mã thôi.
- Tô Cố, ngươi. . .
Trần Cung đã kịp phản ứng!
Nếu là Giả Hủ ở đây, hoặc là Từ Thứ, Bàng Thống ở đây, khẳng định sẽ không cho phép Tô Cố nói nhiều như vậy, đã giết từ lâu rồi.
Trần Cung tại đại cục mưu đồ không kém, cũng có ánh mắt chiến lược.
Chỉ là cơ biến không đủ, có đôi khi có vẻ chậm trí. Cái gọi là chậm trí, nói chính là phản ứng của người này không đủ nhạy cảm.
Lưu Biện sa sầm mặt mày.
- Trần khanh đừng nói nữa. . . Trẫm đã có quyết định. Như vậy đi, trẫm mệnh Hạ Hầu Lan làm Đông trung lang tướng, thống binh xuất chinh. Ngươi từ Tân An điều động nhân mã cho Hạ Hầu Lan tướng quân, mười ngày sau xuất chinh, trẫm cũng không tin, không thắng được đám ô hợp đó?
- Nhưng mà...
Trần Cung còn muốn tranh luận vài câu.
Nhưng Lưu Biện cũng không cho hắn cơ hội, lạnh lùng nói:
- Sao hả, Đổng khanh nói hữu dụng, lời của trẫm thì vô dụng hay sao?
Trước khi Đổng Phi xuất chinh từng nói cho Trần Cung, đừng ngỗ nghịch với Lưu Biện.
Mặc dù trên đại điện này đều là người của Đổng Phi, nhưng Lưu Biện nói cũng là lẽ phải, lúc này cũng không tiện đứng ra phản bác.
Cắn răng, Trần Cung khom người tuân mệnh!
Đây là sắp xảy ra đại sự rồi. . . Hoàng thượng hồ đồ như thế, chỉ sợ sẽ đảo loạn kế hoạch của đại đô đốc. Tô Cố ngày hôm nay có gan nói những lời này, tuyệt đối không phải là nhất thời bộc phát? Không được, ta nhất định phải lập tức phái người đến Hà Nội thông tri cho đại đô đốc. . .
Có lẽ trong mắt Lưu Biện, hành quân chiến tranh cũng chỉ như vậy!
Trên thực tế, mặc dù Lưu Biện đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng thủy chung được che chở, được bảo vệ.
Ngay từ đầu là mẫu thân Hà thái hậu, sau đó là Đổng Phi, sau đó lại có Lư Thực. . .
Lênh đênh lưu lạc, đích thật đã có trải qua, nhưng có đôi khi, loại trải qua này cũng sẽ khiến người sinh ra rất nhiều ý nghĩ.
Tỷ như lần này, Lưu Biện đồng ý với cái nhìn của Tô Cố, kiên trì cho Hạ Hầu Lan lĩnh binh xuất chinh.
Một mặt tuy là được lời của Tô Cố hướng dẫn, mặt khác cũng không hẳn không có ý đoạt chút danh tiếng của Đổng Phi.
Có lẽ loại ý nghĩ này cũng không nặng!
Có lẽ chỉ là đơn thuần muốn cho Đổng Phi thấy: Đổng khanh, ngươi xem. . . Thật ra trẫm cũng biết đánh trận, cũng có đại tướng.
Tuy nhiên mặc kệ là xuất phát từ ý nghĩ gì, sau khi Hạ Hầu Lan nhận được quân lệnh, lập tức hăng hái bừng bừng dẫn dắt cấm trung Túc vệ đến đại doanh Tân An điểm binh mã, chuẩn bị đánh tới Hàm Cốc quan, thể hiện hùng phong với thế nhân.
Khi Đổng Phi nhận được tin tức thì Hạ Hầu Lan đã đến Tân An.
- Tên khốn kia đưa ra chủ ý gì thế này?
Sau khi Đổng Phi nghe xong nhịn không được chửi ầm lên:
Viên Thiệu ngẩng đầu, sắc mặt uể oải, nhỏ nhẹ nói:
- Hiển Phủ còn sống, hiện giờ đã bị giam tại Ung Thành. Đổng tặc phái tín sứ tới, nói hy vọng giải hòa cùng chúng ta. Nếu như chúng ta nguyện ý, y sẽ thả Hiển Phủ ra.
- Chủ công, việc này tuyệt đối không được!
Điền Phong cả kinh:
- Đổng Phi là quốc tặc, ngài có thể nào thần phục y được? Nếu như Hà Nội không đoạt lại, Đổng tặc tùy thời đều có thể. . .
- Nguyên Hạo, những việc ngươi nói ta đều minh bạch. Nghĩ Viên gia ta là tứ thế tam công, trung thành và tận tâm đối với Hán thất. Nếu số mệnh của Hán thất chưa tuyệt, lúc trước ta phản Lạc Dương, cũng là muốn nghênh phụng tiên đế Lưu Biện. . . Hiện giờ Tây Hán Vương đăng cơ, Tào Tháo kia uy hiếp Ngụy Đế, nếu như ta lại liên thủ với hắn, về tình về lý, vị miễn có vẻ không coi được.
- Chủ công, ngài giải hòa với Đổng Tây Bình, không khác bảo hổ lột da!
Viên Thiệu cả giận:
- Lẽ nào kết minh với Tào Tháo, thì không phải là bảo hổ lột da sao?
Hắn thở dài một hơi:
- Nguyên Hạo, ta cũng biết ngươi trung tâm, chỉ là chuyện này...Để cho ta suy nghĩ kỹ, để cho ta suy nghĩ kỹ.
- Nhưng mạ̀...
- Còn một việc, ta nghe nói Tự Thụ chưa chết?
Điền Phong ngẩn ra:
- Việc này Phong cũng không rõ lắm.
Viên Thiệu nhỏ nhẹ nói:
- Ta vẫn luôn khó hiểu, mặc dù Hiển Phủ niên thiếu khí thịnh, nhưng có Tự Thụ và Hứa Du phụ tá, lại có những người biết binh như Văn Sửu Tưởng Nghĩa Cừ lĩnh quân, sao trong một đêm lại bị Đổng Tây Bình đánh cho toàn quân bị diệt được?
- Việc này...
- Ta còn nghe nói, Tự Thụ Hứa Du, còn có Văn Sửu. . . Hiện giờ đang ở Lạc Dương.
Điền Phong không khỏi cả kinh.
- Không thể nào, ta rất hiểu Công Tự, hắn rất chướng mắt với Tào Tháo mà.
- Nhưng hắn lại coi trọng Lưu Bị!
Viên Thiệu nói:
- Lúc trước các ngươi nói với ta Lưu Huyền Đức thế nào thế nào, còn muốn ta giết hắn. Sao lại đầu quân cho tên một tai rồi?
Trong giọng nói hình như mang theo một loại nghi vấn.
Phải biết rằng, quan hệ giữa Điền Phong và Tự Thụ có thể nói cực kỳ mật thiết. Câu hỏi của Viên Thiệu cũng không chỉ hỏi Tự Thụ thế nào thế nào, cũng mang theo một loại chỉ điểm, mang theo ý thử, muốn xem phản ứng của Điền Phong.
Điền Phong biến sắc mặt...
- Nếu như xác thực có việc này, chủ công phải lập tức đến Quảng Bình (nay là Kê Trạch Hà Bắc), tróc nã toàn gia Tự Thụ vấn tội.
- Chuyện này, không bằng do Nguyên Hạo ngươi xử lý đi?
Viên Thiệu nửa híp mắt, mặt còn mỉm cười.
Điền Phong đánh thót một cái, âm thầm kêu khổ: Công Tự ơi Công Tự, sao ngươi lại...Bây giờ hay rồi, ngay cả ta cũng bị liên lụy. Hiện giờ đại địch vẫn còn nhìn chằm chằm, mà nội bộ Ký Châu ta lại khó tránh khỏi sẽ có một lần tẩy rửa.
Hắn hít sâu một hơi, khom người nói:
- Cựu thần tuân lệnh!
- Rất tốt, ta sẽ phái Huy Nguyên Tiến dẫn Đại Kích Sĩ hiệp trợ ngươi, ngoài ra ngươi cần phải điều tra rõ ràng, Tự Thụ lão tặc thường ngày tiếp xúc với người nào, bất luận chức quan, đều phải nhất nhất gặng hỏi. Ta không hy vọng sẽ xảy ra sự việc tương tự.
- Vâng!
Điền Phong còn có thể nói gì nữa? Nói chủ công đừng trắng trợn tẩy trừ như vậy, nhất định sẽ khiến cho Ký Châu sợ hãi cùng bất an?
Đây là việc không thể tránh khỏi.
Điền Phong bản tính cương trực, nhưng cũng không phải là người không thông thế sự.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu như thốt ra lời đó, người thứ nhất gặp tao ương sợ sẽ là bản thân Điền Nguyên Hạo hắn.
Hơn nữa, việc này đổi lại là người khác khẳng định sẽ không tránh khỏi gây ra động tĩnh lớn.
Bản thân tiếp nhận, chí ít có thể khống chế phong ba này trong phạm vi nhỏ nhất, chí ít sẽ không làm bị thương nguyên khí của Ký Châu quá lớn.
Điền Phong lĩnh mệnh đi ra khỏi phòng.
Đêm xuân gió rất ấm áp, mang theo mùi hoa thấm lòng người.
Tóc bạc phất phơ trong gió, Điền Phong giậm mạnh quải trượng trong tay xuống đất, ngửa mặt lên trời. . . phát ra tiếng thở dài!