Ác Hán

Chương 426 : Đương Dương (2)

Ngày đăng: 20:24 18/04/20


Bước tiến của đại quân Ngũ Khê Man trên đại địa Nam Quận giống như một dòng nước lũ với thế không thể ngăn cản phá tan tầng tầng trở ngại.



Vượt Tự Thủy, bước qua sông Nam Chương, tại trấn Lam Khẩu phi ngựa trảm tướng thủ Trần Ứng.



Danh tiếng của Sa Ma Kha mặc dù không so được với Đổng Phi tại Lạc Dương xa xôi, nhưng tại 9 quận 81 huyện Kinh Tương lại không người có thể địch nổi. Đại quân Ngũ Khê Man sau khi trải qua 22 ngày đánh chớp nhoáng rốt cuộc đến bờ sông Di Thủy, chỉ cần qua Di Thủy chiếm Nghi Thành, coi như là hoàn thành ý đồ chiến lược của lần xuất binh này. Trong lòng Sa Ma Kha mừng như điên, mệnh tam quân dựng doanh trại tại bờ sông Di Thủy, ngày sau sẽ vượt Di Thủy, công hãm Nghi Thành.



Ánh trăng sáng tỏ, Sa Ma Kha cầm cương tiên đứng ở bờ sông Di Thủy, dõi mắt nhìn sang bờ bên kia sông.



Trên bờ bên kia sông có đại doanh của quân Kinh Châu đứng sừng sững trong bóng đêm, thỉnh thoảng có tiếng xoong truyền đến, cũng rõ ràng có thể nghe được.



Hô Lôi Bác nhàn nhã đi theo phía sau Sa Ma Kha, thỉnh thoảng gặm cỏ xanh bên bờ. 50 Kỹ kích sĩ cách Sa Ma Kha khoảng chừng trăm bước, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía. Những Kỹ kích sĩ này tất cả đều theo Sa Ma Kha từ Tây Vực đi tới Võ Lăng.



Trên khuôn mặt béo tròn của Chu Triêu lại không thấy một nụ cười.



Hắn đứng ở bên cạnh Sa Ma Kha mà trong lòng thấp thỏm bất an.



Chiến sự quá thuận lợi!



Thuận lợi khiến người khác không thể tin, có đôi khi Chu Triêu có một loại cảm giác, tất cả điều này chỉ là một giấc mộng. Tỉnh mộng, cái gì cũng không còn nữa...



Hắn có ý muốn nhắc nhở Sa Ma Kha, nhưng nhìn khuôn mặt hung ác như mãnh hổ đó Chu Triêu lại cảm thấy sợ hãi.



Ngược lại Sa Ma Kha cảm thấy được tâm tình bất an của Chu Triêu, hắn thản nhiên cười:



- Lệnh Tiên, có cái gì muốn nói thì nói ra đi.



- Đại vương, mạt tướng chỉ cảm thấy, tất cả tiến hành quá thuận lợi, hình như không bình thường.



- Thuận lợi không tốt sao?



Chu Triêu không nghe ra hỉ nộ trong lời của Sa Ma Kha, hắn đánh bạo hồi đáp:



- Cũng không phải nói không tốt, chỉ là. . . Ta nhớ đại đô đốc từng có lời: sự xuất phản thường tất hữu yêu. Quân Kinh Châu không kém, hơn nữa dưới trướng Lưu Biểu người giỏi cũng không ít. Theo đạo lý, một đường đánh qua đây tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. . . Mạt tướng cảm thấy vậy, nói không chừng sẽ có chuyện. Dù sao Lý Nghiêm không phải tầm thường.



Lúc này mặc dù Sa Ma Kha bị thắng lợi làm cho hồ đồ, nhưng không phải không có đầu óc.



Lý Nghiêm. . .



Người này đối với Sa Ma Kha rất quen thuộc. Lúc trước tại Uyển Thành ác chiến hơm trăm ngày, Sa Ma Kha và Lý Nghiêm kề vai chiến đấu, từng lĩnh giáo qua thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Nghiêm. Cho nên, Sa Ma Kha vẫn cực kỳ cố kỵ đối với Lý Nghiêm, ít nhiều có chút đề phòng.



Mệnh Mai Thành bảo vệ Di Đạo, thật ra cũng xuất phát từ suy nghĩ này.



Chỉ cần Di Đạo nơi tay, đại quân Ngũ Khê Man của Sa Ma Kha sẽ có đường lui, thất bại cũng có thể đủ an toàn từ Di Đạo lui vào Ủy Sơn, trở về Võ Lăng.



Trầm ngâm chốc lát, Sa Ma Kha nói:



- Lệnh Tiên cho rằng nên thế nào?



Chu Triêu suy nghĩ một chút:



- Đại vương đi tới một bước này, Triêu cũng không nói mấy lời lui binh gì hết. Ngày mai qua sông, đại vương cần cẩn thận quân Kinh Châu từ Kinh Sơn đánh bất ngờ. Bên cánh nhất định phải có đại tướng thủ hộ. Triêu cho rằng. . . Có thể mệnh Quách Thạch lĩnh quân, trấn giữ yếu đạo Kinh Sơn.



Sa Ma Kha gật đầu:



- Lệnh Tiên nói rất đúng. . . Còn gì nữa?



- Nếu như ta là Lý Nghiêm, nhất định sẽ vào lúc thế tiến công của quân ta mãnh liệt đột nhiên từ bên sườn tập kích. Vì vậy Lam Khẩu tụ cũng không thể không làm phòng vệ.



Tương đồng với "tân" trên Hoàng Hà, "tụ" ở Kinh Châu cũng có ý chỉ bến đò.



Hoàng Hà có các bến đò Ngũ Xã tân, Mạnh Tân. Mà Kinh Châu càng nhiều hơn, chỉ ở Nam Quận đã thiết lập hai bến đò lớn Lam Khẩu tụ và Đan Dương tụ.



Ngoài ra các bến đò lớn nhỏ khác vô số kể, phần lớn là lấy "tụ" mà mệnh danh.




Hướng Nguyệt gật đầu nói:



- Khổng Minh nói rất phải!



Lúc này bờ tây Di Thủy đã hỗn loạn vô cùng.



Đại quân Ngũ Khê Man bị đám người Chu Thương Ngô Cự tiền hậu giáp kích, đã quân lính tan rã.



Tuy nhiên hộ quân xung quanh Sa Ma Kha lại không thấy tán loạn. Thấy Sa Ma Kha dục ngựa quay bổng, trong loạn quân tả xung hữu đột.



50 Kỹ kích sĩ cùng Trung hộ quân do 1000 Đan Dương hãn tốt cấu thành dưới sự chỉ huy của Sa Ma Kha vẫn tiến thối như thường.



Đại tướng Kinh Châu là Bảo Long thấy Sa Ma Kha ở trong loạn quân xông ngang xông dọc, liền hét lớn một tiếng, thúc ngựa vũ thương xông tới.



Lúc này Sa Ma Kha đã giết đến đỏ mắt, một tay vung Lang Nha Bổng, đập keng hất đi đại thương của Bảo Long, tay trái rút ra Trúc Tiết Cương Tiên, khi hai ngựa đan xen một roi nện lên đầu Bảo Long. Chỉ một chiêu đập cho Bảo Long óc vỡ toang, ngã xuống ngựa.



Hướng Nguyệt qua sông quan chiến cất lời khen:



- Hảo một viên mãnh tướng!



Gia Cát Lượng cũng gật đầu: 



- Mai viên tam hổ quả nhiên là danh bất hư truyền. Có bạo hổ, phong hổ Tây Vực, Sa Ma Kha này quả nhiên là một con man hổ. Tuy nhiên cho dù hắn là một con cọp, hôm nay cũng phải cho hắn nằm úp sấp ở chỗ này. Hướng đại nhân, chuẩn bị đợt tiến công thứ hai.



Hướng Nguyệt ứng tiếng, làm một thủ thế.



Chỉ thấy lệnh kỳ phấp phới biến hóa, giữa bầu trời lần thứ hai vang lên tiếng trống trận ù ù.



Một đạo nhân mã từ trong khe núi mặt bên đánh ra, hai viên đại tướng dẫn đầu một người là Thái Trung, một người là Thái Hòa, lĩnh quân đánh qua.



Thái Trung đó tại Đan Dương tụ không chiến mà bại, sau khi về Tương Dương bị tộc tỷ Thái phu nhân thoá mạ cho một trận.



Nàng chỉ nói cho hắn:



- Lưu Ba Gia Cát Lượng đã có chuẩn bị, lần này nếu không thể lập công lao, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi.



Cho nên Thái Trung Thái Hòa huynh đệ cũng bức rức một cơn, muốn đòi lại thể diện.



Sa Ma Kha tại trong loạn quân đánh một hồi, nhưng quân địch lại càng ngày càng nhiều. . .



- Tam gia, không thể đánh nữa, chúng ta nhanh rút đi.



Có đầu lĩnh Kỹ kích sĩ tiến lên khuyên bảo, trong lòng Sa Ma Kha mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng biết lợi hại. Trận chiến này hắn thực sự đã thua!



- Rút, theo ta đánh ra ngoài!



Sa Ma Kha nhất mã đương tiên, hữu bổng tả tiên, không người có thể kháng cự.



Trước mặt gặp phải Ngô Cự chặn đường, nhị mã giao phong vài hiệp, Sa Ma Kha một tiên đập bay mũ giáp của Ngô Cự, Ngô Cự sợ quá thúc ngựa bỏ chạy.



Dựa vào sự dũng mãnh của Sa Ma Kha, đại quân Ngũ Khê Man chạy trốn mọi nơi dần dần bắt đầu tiến gần đến hắn, lấy hăng hái đánh ra ngoài. Nhưng năm vạn đại quân lao ra cũng chỉ ba bốn nghìn người mà thôi. Mọi người theo Sa Ma Kha chật vật chạy trốn, chạy thẳng đến Lam Khẩu tụ.



Nơi đó còn có nhân mã của Chu Triêu, chí ít có thể ổn định quân tâm một chút.



Đã qua giữa trưa, đám người Sa Ma Kha sức cùng lực kiệt ghìm lại chiến mã, tiến hành nghĩ ngơi sơ qua tại chỗ.



Nhưng không đợi mọi người thở dốc một hơi, chỉ nghe tiếng trống trận đùng đùng vang lên. Một viên đại tướng lập mã ở phía trước, trong tay cầm một thanh chiến phủ to như bánh xe đặt ngang tại trước người, lớn tiếng quát lên:



- Sa Ma Kha, Man phu. . . Hình Đạo Vinh chờ ngươi đã lâu!



Sa Ma Kha quá sợ hãi. . .