Ác Hán
Chương 427 : Dốc Trường Bản
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Đêm đã khuya!
Sa Ma Kha dẫn tàn binh bại tướng đánh ra khỏi vòng vây. Nhưng Ngũ Khê Man binh theo kịp đã không đủ nghìn người.
50 Kỹ kích sĩ chết trận hơn phân nửa. Mặc dù Sa Ma Kha đánh bị thương Hình Đạo Vinh, nhưng đối với đại cục đã không còn quan trọng.
Gia Cát Lượng tập kết binh mã, chuẩn bị tiếp tục truy kích.
Nhưng đúng lúc này, từ Nghi Thành lại truyền đến một đạo quân lệnh: tam quân nghĩ ngơi ngay tại chỗ, không được tái truy kích Sa Ma Kha.
- Vì sao!
Gia Cát Lượng nghe thế tức điên lên, quay về lính liên lạc quát hỏi:
- Là mệnh lệnh của ai phát ra? Vì sao không được tái truy kích Sa Ma Kha?
Thường ngày Gia Cát Lượng thủy chung làm cho người ta có cảm giác nho nhã, vẻ mặt nổi giận này làm cho lính liên lạc hoảng sợ.
- Đây là mệnh lệnh của thái thú đại nhân và biệt giá đại nhân phát ra. Biệt giá đã đến Nghi Thành, tướng quân nếu có nghi vấn, có thể tự đi hỏi.
- Ta đương nhiên sẽ hỏi!
Gia Cát Lượng không cam lòng, nhưng không thể tránh được.
Đạo lý kỷ luật nghiêm minh hắn vẫn hiểu được, mặc dù nói hắn và thế tộc Kinh Tương quan hệ có phần mật thiết, Thái thị cùng Khoái thị đều có quan hệ thiên ti vạn lũ với Gia Cát gia. Nhưng lâm trận kháng mệnh, hắn cũng không dám làm. Đây là pháp luật, là quy củ, ai cũng không thể vi phạm.
Ngô Cự lĩnh binh quét dọn chiến trường, Gia Cát Lượng dẫn theo Gia Cát Thương nổi giận đùng đùng trở về Nghi Thành.
Hắn đi thẳng đến phủ nha, cũng không đợi thân binh thông báo liền xông vào đại sảnh. Chỉ thấy có một trung niên nam tử đang ngồi ngay ngắn trên đại sảnh.
Tướng mạo người này cũng không quá đặc biệt, dù sao thì ném vào trong đoàn người lập tức sẽ biến mất.
Hắn thân cao bảy xích, khuôn mặt trắng trẻo, ba chòm râu đen lay động, tay cầm một cây quạt, đang chuyện trò vui vẻ với Hướng Nguyệt, nhìn qua rất nhàn nhã.
- Khổng Minh tới rồi!
Trung niên nhân cười ha ha chào hỏi. Hướng Nguyệt sai người đưa tọa ỷ lên, bảo Gia Cát Lượng ngồi xuống.
Có câu là thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân. Nhưng Gia Cát Lượng trẻ tuổi khí thịnh hiển nhiên còn chưa có tính nhẫn nại đó.
- Đại nhân, vì sao phải đình chỉ truy kích!
Trung niên nhân này tên là Lưu Ba, tự Tử Sơ, tuổi chưa quá 30, chính là cái tuổi phong nhã hào hoa nhất.
Nói đến thì Lưu Ba xuất thân tuy không phải đại tộc, nhưng cũng là quan lại thế gia. Tổ phụ của hắn Lưu Diệu quan bái thái thú Thương Ngô, phụ thân Lưu Tường, từng là thái thú Giang Hạ, Đãng Khấu tướng quân. Khi Lưu Biểu mới tới Kinh Châu có phần bất hòa với phụ thân của Lưu Ba, thậm chí sinh ra sát niệm.
Hắn bắt Lưu Ba lại, sai người nói cho Lưu Ba:
- Châu mục đại nhân muốn giết ngươi, bọn ta có thể giúp ngươi trốn đi.
Nhưng Lưu Ba lại không thèm nhìn, trấn tĩnh tự nhiên, làm cái gì thì nên làm cái đó. Nhiều lần như vậy, thủy chung không trúng kế của Lưu Biểu.
Lưu Biểu trái lại kinh ngạc:
- Người này khí độ phi phàm, ngày khác chắc chắn có thành tựu, không thể làm nhục.
Lưu Biểu không chỉ không giết Lưu Ba, trái lại tự mình đến Giang Hạ xin lỗi Lưu Tường, đồng thời giữ Lưu Ba lại ở bên người. Sau khi thành niên làm biệt giá tòng sự. Mà Lưu Ba thì sao, cũng biểu hiện ra bản lĩnh không tầm thường. Chuyện Lưu Biểu dặn dò, hắn xử lý ngay ngắn rõ ràng, chưa bao giờ từng có sai lầm.
Mỗi lần Lưu Biểu rời khỏi Tương Dương, đều sẽ đem đại sự giao cho Khoái Việt, đồng thời mệnh Lưu Ba phụ tá.
Gia Cát Lượng chất vấn rất không khách khí. Hướng Nguyệt ở một bên lắng nghe không khỏi nhíu mày, sau đó lắc đầu khẽ than một tiếng.
Trẻ tuổi, vẫn là trẻ tuổi rồi...
Cho dù nhà ngươi có bối cảnh, nhưng lại thiếu kiên nhẫn. Là một mầm mống tốt, nhưng nếu như không tôi luyện, chỉ sợ cũng khó thành ngọc.
Lưu Ba trái lại tỏ vẻ không sao cả, bình tĩnh nở nụ cười.
- Khổng Minh, ta lại hỏi ngươi. . . Sa Ma Kha vì sao đánh Tương Dương?
Mắt Sa Ma Kha đã đỏ lòm!
Chu Triêu hét thảm một tiếng, một viên đại tướng đã một đao chém đứt cánh tay của hắn, máu tươi phun ra.
Sa Ma Kha rống lên, vung Lang Nha Bổng lên tuột tay bay ra. Lực đạo quá mạnh, bốn năm tướng lĩnh đằng trước không cẩn thận bị Lang Nha Bổng đập trúng ngã hết xuống ngựa. Sa Ma Kha rút ra cương tiên, phóng ngựa vọt tới trước mặt Kinh Châu tướng đã chém đứt cánh tay Chu Triêu, miệng rống lên một tiếng như cự lôi, tay nâng tiên hạ, đập Kinh Châu tướng đó ngã xuống ngựa.
- Lệnh Tiên, theo ta!
Chu Triêu cắn răng đứng lên, dùng chiến bào bao lấy vết thương rồi xoay người lên ngựa.
Lý Nghiêm từ xa thấy được, không khỏi hít một hơi lạnh. Hắn cắn chặt hàm răng, nắm chặt nắm tay. Đã đến nước này rồi, người còn muốn liều mạng sao?
Lý Nghiêm cũng không muốn giết Sa Ma Kha!
Hắn muốn sống, bắt sống Sa Ma Kha, ý nghĩa sẽ càng lớn hơn.
Tính toán của thế tộc Kinh Châu sao hắn không biết. Dưới loại tình huống này còn có thể để cho Sa Ma Kha chạy thoát, không có sơ hở mới là lạ!
Lại không thể khoanh tay đứng nhìn, bởi vì hắn là thái thú Nam Quận.
Cho nên, chỉ có bắt sống Sa Ma Kha, không chỉ có thể phá âm mưu của bọn người này, với Lý Nghiêm cũng có lợi lớn hơn hại.
Trước khi xuất kích Lý Nghiêm đã tam lệnh ngũ thân, tuyệt đối không được bắn tên lén Sa Ma Kha. Hắn muốn sống, điều này đối với hắn cực kỳ quan trọng.
Mười viên tướng không giết được ngươi?
Vậy ta sẽ dùng càng nhiều người hơn, để xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào. . .
Lý Nghiêm cắn răng hạ quyết tâm, vung lệnh kỳ, võ tướng Kinh Châu xung quanh lũ lượt xông lên bao vây Sa Ma Kha. Làm võ giả, người nào mà không muốn công thành danh toại? Sa Ma Kha là người thế nào? Đó chính là mãnh tướng nổi tiếng thiên hạ, huynh đệ của Tây Vực bạo hổ. Nếu như bắt hắn, bản thân chẳng phải công thành danh toại.
Sa Ma Kha vung lên cương tiên, một tay đoạt lấy một cây đại thương, tả tiên hữu thương, quả nhiên không người có thể ngăn trở.
Sát pháp dũng mãnh khiến quân Kinh Châu cảm thấy khiếp sợ. Nếu không phải Sa Ma Kha còn phải bảo vệ Chu Triêu, nhất định đã đánh ra khỏi vòng vây.
Đổng Phi từng nói qua: "Sa Sa dù dũng, dù tàn nhẫn, nhưng không có sự quả đoán của đại trượng phu. Có đôi khi, lòng dạ đàn bà sẽ hại chết hắn."
Nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế thì sao? Sợ rằng ngay cả Đổng Phi cũng khó tránh khỏi có khi lòng dạ đàn bà. Khác nhau ở chỗ, Đổng Phi sẽ che đậy.
Chu Triêu lớn tiếng la lên:
- Đại vương, nhanh đi đi, đừng lo cho Triêu sống chết nữa.
Sa Ma Kha một tiên đập nát đầu một tướng, tức giận quát lên:
- Ta đưa ngươi đến tình cảnh này, nếu như vứt bỏ không để ý tới, có gì khác loài cầm thú đâu.
Mắt Chu Triêu đỏ hoe. . .
Mặt hắn loang lổ vết máu, một tay còn lại nắm bảo kiếm, đột nhiên đảo ngược lưỡi kiếm:
- Tình ý của đại vương Triêu chỉ có kiếp sau báo đáp, nhanh đi đi!
Nói rồi tay vận sức, tự vận ở trên ngựa.
Kinh Châu quân xung quanh thấy tình cảnh này thế tiến công bị khựng lại. Tuy là quân địch, nhưng lòng trung nghĩa và can đảm của Chu Triêu đủ để cho người khác kính nể.
Sa Ma Kha mắt hổ rơi lệ, giơ tay một thương chọc một viên tướng ngã ngựa.
- Lý Nghiêm, thằng chó. . . Ngày khác Sa Ma Kha nhất định lấy đầu của ngươi!
Lý Nghiêm cũng phẫn nộ, vung lệnh kỳ, lớn tiếng la lên:
- Đừng để Sa Ma Kha chạy, đừng để Sa Ma Kha chạy. . .
Thấy Sa Ma Kha sắp lực chiến mà chết, lúc này từ sau núi đột nhiên truyền đến một hồi chuông. Một nhánh thiết kỵ chợt lao ra, thuần một sắc thiết giáp, búi tóc cắm bạch linh. Tướng phía trước tay cầm Ngân liên đao, khi vung lên phát ra tiếng leng keng êm tai.
- Sa Hầu đừng lo lắng, Lý tặc bớt càn rỡ. . . Cam Ninh ở đây, ai dám ngăn cản ta?
Ngân liên đao vung lên xoạt xoạt, kéo theo một mảnh đao ảnh như ngân lân, chiến mã lướt qua, máu thịt văng tung tóe. . .