Ác Hán
Chương 428 : Ai Có Thể Hoành Đao Lập Mã, Chỉ Cẩm Phàm Tướng Quân Ta
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Trên Hồ Đầu sơn, Hồ Chiêu vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt lạnh lùng.
Trong cuộc sống ngắn ngủi, hình như hắn đã già đi rất nhiều, tóc mai đã sinh ra tóc bạc. Nhưng ai cũng không dám coi thường vẻ bề ngoài văn nhược của nam tử trung niên tuổi gần 40 này. Trong quân trướng, một đám người đang sắp hàng quỳ, người nào cũng y sam không chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy.
Sa Ma Kha đã xuất chinh!
Nhưng Võ Lăng sơn lại không yên ổn.
Theo đại quân rời đi, các phương rục rịch. Đặc biệt là sau khi Sa Ma Kha binh bại Di Thủy, Ngũ Khê Man cũng xuất hiện một số hành động không phối hợp.
Năm đó, Sa Ma Kha bằng vào võ lực nhất cử thống nhất các tông bộ Ngũ Khê Man.
Ngoài biểu hiện những người này hình như rất kính phục, nhưng trên thực tế thì sao, Hồ Chiêu biết rõ ràng, tông soái các bộ cũng lòng dạ khó lường.
Cho nên, ngày thứ ba Sa Ma Kha xuất binh, Hồ Chiêu đã phát ra tín hiệu cầu viện với Chu Hân.
Mà Chu Hân cũng đặc biệt cẩn thận, từ Võ Lăng phái binh thật sự quá bắt mắt. Vì vậy hắn mệnh Dậu Dương lệnh là Chu Trị nghĩ cách xuất binh tương trợ.
Chu Hân Chu Trị này đều có giao tình với Đổng Phi.
Đặc biệt Chu Trị càng khen Đổng Phi không dứt miệng. Sau khi nhận được tin tức lập tức sai con trai Chu Tân lĩnh 2000 người lẻn vào Hồ Đầu sơn.
Tông soái các bộ vừa mới có cử động, Hồ Chiêu đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cùng Chu Tân binh chia làm hai đường, bắt lấy tông soái 18 bộ. Lúc này, tông soái 18 bộ đang quỳ gối trong quân trướng, thấp thỏm lo âu nhìn Hồ Chiêu, người nào ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Ấu Bình cho rằng nên xử trí những người này thế nào?
Chu Tân tuổi chừng 30, có một đứa con trai tên Chu Phường vừa mới đầy một tuổi. Da mặt trắng trẻo luôn mang theo nụ cười hiền hòa. Nhìn qua làm cho người ta có một loại cảm giác vô hại, nhưng trên thực tế thì sao? Sự tàn nhẫn của Chu Tân thậm chí ngay cả Sa Ma Kha cũng không so được.
Năm đó khi Chu Trị đảm nhiệm Dậu Dương lệnh, Chu Tân đã thống lĩnh quân sự.
Nói đến thì Chu Trị là người có phần nhu nhược, không phải là một người cường ngạnh. Mà huyện Dậu Dương hẻo lánh, nhiều đạo phỉ sơn tặc, thường xuyên tập kích quấy rối Dậu Dương. Sau khi Chu Tân chưởng binh lĩnh 300 quận binh phá liền 13 trại bốn phía, tiêu diệt hết mấy thế lực đạo phỉ.
Nói hắn tàn nhẫn là sau khi bắt được thủ lĩnh của 13 đạo phỉ đó, Chu Tân không lập tức giết chết.
Hắn tự lập Lột da pháp. Sau khi lột da 13 đạo phỉ liền treo trên đường ngoài thành Dậu Dương. Thi thể máu chảy đầm đìa đó khiến người khác sợ hãi. Cho nên đạo phỉ sơn tặc xung quanh đều biết huyện Dậu Dương có một huyện úy lột da, tất cả đều chạy hết ra ngoài, không dám tùy tiện xâm phạm Dậu Dương nữa. Chu Tân cũng bởi vậy được dân bản xứ gọi là Chu lột da, hung danh thịnh đến nỗi ngay cả thái thú Võ Lăng là Chu Hân cũng nghe được.
Chu Hân cười nói:
- Lão Chu cả đời thành thật, chỉ sợ bởi vậy mà phá hủy danh tiếng. Tuy nhiên loạn thế nên lấy trọng hình, Ấu Bình làm vậy cũng là trong tình lý. Như vậy rất tốt, chí ít vùng Dậu Dương không còn thấy đạo phỉ sơn tặc, còn là một phương thanh bình. Rất tốt.
Cho nên, khi Hồ Chiêu hỏi Chu Tân, tất cả tông soái đều sợ đến tái mặt.
- Hồ đại nhân, chúng tôi không thuộc trị hạ của Dậu Dương, cho dù muốn xử trí chúng tôi, cũng nên do Sa Sa quyết định.
Lời còn chưa dứt, Chu Tân đứng dậy quất lên mặt tông soái đó một roi, kết quả da tróc thịt bong, máu chảy ra như suối.
- Khi cần ngươi nói sẽ cho ngươi mở miệng. Các ngươi chỉ là kẻ tù tội, có tư cách gì ở đây lớn tiếng ồn ào, chẳng lẽ muốn nếm chút khổ sở.
Một câu nói khiến tông soái im miệng.
Khi Chu Tân nói vẫn còn mỉm cười, nhưng trong mắt mọi người nụ cười đó lại rất đáng sợ.
Hồ Chiêu cười lạnh:
- Các ngươi cũng chỉ là Man soái, dám nói năng lỗ mãng, gọi thẳng tục danh của đại vương. . .Hừ hừ, cái này coi như tử tội. Đại vương đối với các ngươi không tệ, còn phân phong quan chức cho các ngươi. Không đền ơn thì thôi, lại sinh ra lòng phản nghịch. Đừng nói những việc các ngươi làm ta không biết. Đương kim thiên tử đã mệnh Chiêu làm Ngũ Khê trưởng, hành vi của các ngươi sao có thể giấu diếm được con mắt của ta?
Chu Tân cười nói:
- Hành vi đại nghịch bất đạo này nên lột da thị chúng!
Các tông soái rùng mình, kinh khủng mở to hai mắt: tiếu diện hổ này quả thực không hổ cho tên hiệu Chu lột da.
- Phải nên như vậy. . . Làm phiền Ấu Bình rồi!
- Tân chỉ san sẻ công việc, đâu thể nói làm phiền được?
Hai người này mỗi người một câu, đã chứng thực số phận của 18 tông soái.
Các tông soái la lên thảm thiết:
- Ngươi là người Hán, không phải là tộc nhân ta, có tư cách gì xử trí bọn ta? Bọn ta muốn gặp đại vương, muốn gặp đại vương!
Chu Tân hét lớn:
- Kéo ra ngoài cho ta!
Tô Phi và Cam Ninh tri giao nhiều năm, thấy Cam Ninh phát ra cờ hiệu, lập tức phối hợp hành động.
Hai chiếc thuyền lớn ở phía trước, theo gió vượt sóng lao tới thuỷ quân Kinh Châu đối diện. Hơn mười chiếc chiến thuyền nấp phía sau thuyền lớn.
Cam Ninh ở đầu thuyền, một tay cầm thuẫn bài, một tay vũ Ngân Liên Đao.
- Tăng tốc, tăng tốc. . .Các thanh niên, thuỷ quân Kinh Châu chẳng qua là một đám đàn bà. Tiến lên cho ta, tiến lên!
Các kiện tốt trên thuyền lớn tiếng hô hào, tốc độ của thuyền càng lúc càng nhanh, giống như một con cự thú điên cuồng lao tới thuỷ quân Kinh Châu.
Thuỷ quân Kinh Châu kéo cung bắn tên, nhưng không ngăn được bước tiến của lâu thuyền. Chiến thuyền phía trước bị lâu thuyền đụng cho tan tành, vô cùng thê thảm.
Mà Cam Ninh lại càng trở nên hưng phấn hơn, ánh mắt sáng quắc.
Ầm một tiếng, hai chiếc lâu thuyền chạm vào nhau. Cam Ninh không nói hai lời, nhún người nhảy qua. Một tay vũ thuẫn, một tay vung đao, thuỷ quân Kinh Châu trên thuyền ùa lên, nhưng không một người có thể ngăn cản bước tiến của Cam Ninh. Lâu thuyền của Tô Phi ở bên ngoài làm yểm hộ, đụng ngã hết các chiến thuyền áp sát tới. . . Mà lâu thuyền khác của quân Kinh Châu muốn tiến lên tiếp ứng lại bị Đặng Đương Đổng Tập đột nhiên đánh ra khiến trở tay không kịp.
Thuỷ chiến Sa Ma Kha không hiểu chút nào!
Nhưng hắn có thể nhìn ra được Cam Ninh tuyệt đối là một chuyên gia ở trên nước.
Hơn trăm kiện tốt giết đến trên thuyền của thuỷ quân Kinh Châu, vung đao mãnh công. Dưới sự dẫn dắt của Cam Ninh đánh cho quân Kinh Châu chạy trốn chật vật, đều nhảy hết xuống nước.
Một viên đại tướng tay vũ họa kích định ngăn cản Cam Ninh.
Nhưng Cam Ninh tránh thoát họa kích, sau khi ném thuẫn bài đi liền nhảy lên cao, hai tay cầm Ngân Liên Đao, hét lớn một tiếng rồi đập thẳng xuống.
Họa kích bị chém làm hai đoạn. . .
Viên tướng đó cũng bị Cam Ninh chém thành hai nửa.
Máu tươi bắn tung tóe lên người hắn, khiến cho Cam Ninh nhìn qua đặc biệt đáng sợ. Đợi khống chế được lâu thuyền, Cam Ninh mở to hai mắt lớn tiếng quát:
- Các thanh niên, tấn công, tấn công. . .Đừng tha cho một quân Kinh Châu nào.
. . .
Đây có lẽ là một trận thuỷ chiến cũng không nên xảy ra.
Đại đô đốc thuỷ quân Kinh Châu là Hoàng Tổ phụng mệnh muốn giết Cam Ninh. Nghe được Nam Quận có nguy hiểm, hắn liền dẫn theo thuỷ quân tới muốn trợ giúp.
Nhưng không nghĩ tới, vừa lúc chạm trán với Cẩm Phàm doanh của Cam Ninh.
Song phương từ giờ mẹo đánh đến giờ ngọ, Hoàng Tổ không chống cự được công kích giống như người điên của Cam Ninh.
Đúng vậy, người điên!
Cam Ninh ở trên nước giống như một kẻ điên, căn bản là không tiếc thuyền, tiến hành chém giết kịch liệt với thuỷ quân Kinh Châu.
Sau khi Hoàng Tổ tại bị mất thêm hai chiếc lâu thuyền mới hạ lệnh lui lại.
Cam Ninh thấy Hoàng Tổ muốn chạy, đâu thể bỏ qua được?
Hắn thu Ngân Liên Đao lại, một cước đạp lên mép thuyền, giương cung cài tên và rống to:
- Hoàng Tổ!
Hoàng Tổ ở trên thuyền quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng chỉ cái nhìn này đã lấy tính mạng của hắn. Lợi tiễn phá không, bắn trúng giữa mặt Hoàng Tổ.
Hoàng Tổ kêu lên thảm thiết, ngã xuống sàn tàu
Người chung quanh nhất thời hoảng loạn, vội vàng điên cuồng bắn tên, lúc này mới xem như ngăn cản được lâu thuyền tàn tạ của Cam Ninh.
Chủ tướng. . .Có lẽ đã chết!
Nhưng để lại thuỷ quân Kinh Châu lại bị Cam Ninh bắt làm tù binh.
Trong trận đại chiến này Cam Ninh đã diệt hai chiếc lâu thuyền, lấy được ba lâu thuyền, chiến thuyền hơn 20 chiếc, còn bắn chết Hoàng Tổ.
Trong nhất thời, danh hiệu Cam Ninh Cam điên vang vọng khắp Đại Giang.
Thuỷ quân Kinh Châu quá ư sợ hãi khi thấy cờ hiệu Cẩm Phàm. Sau đó Lưu Biểu mặc dù phái ra tiểu cữu tử Thái Mạo đảm nhiệm đại đô đốc thuỷ quân, nhưng sĩ khí của thuỷ quân Kinh Châu đã rơi xuống tận cùng.
Khi đại đội nhân mã của thuỷ quân Kinh Châu đến thì thấy lâu thuyền đang bị đốt cháy trên sông, thông lộ đã bị phong tỏa.
Mà đám người Cam Ninh từ lâu đã vô tung vô ảnh, sau khi trốn vào Vân Mộng đại trạch lập tức không xuất đầu lộ diện . .